36 Chiêu Ly Hôn - Chương 156
Thư kí Trần hơi xấu hổ, nhưng mà vẫn lịch sự trả lời: “Tôi chỉ làm theo lời căn dặn *****̉a tổng giám đốc Bùi.”
Cô Mạch này nhíu mày quát: “Cô chỉ làm theo lời căn dặn *****̉a tổng giám đốc Bùi? Vậy lời tôi nói cô sẽ không nghe chứ gì?”
Tôi nhất thời tò mò, cô ta lại còn quát thư kí *****̉a Bùi Vĩnh Diễm, cứ như thể chủ nhân và đầy tớ vậy, rốt cuộc thì cô Mạch này là ai?
Bùi Vĩnh Diễm đang trò chuyện với bạn bè thì quay đầu sang thấy được chuyện ồn ào này, anh ta lập tức bước đến: “Tử Kì?”
Quái lạ là vị khách xa lạ này vừa nhìn thấy Bùi Vĩnh Diễm thì lập tức tươi cười rạng rỡ: “Anh Vĩnh Diễm.”
Bùi Vĩnh Diễm *****̃ng mỉm cười: “Em *****̃ng đến đây sao?”
Cô Mạch hơi mất hứng: “Em đến tìm anh đó, vì sao anh trở về mà không nói với em một tiếng?”
Bùi Vĩnh Diễm chỉ cười cười giải thích: “Đâu có phải là lâu lắm mới trở về, lần nào *****̃ng gọi điện thoại báo với mọi người thì chẳng phải là rất thất lễ hay sao?”
Cô Mạch nhanh miệng: “Nhưng mà mỗi lần anh về thì đều nói với em mà.”
Thư kí Trần lập tức lui lại: “Tôi ra ngoài một chút.”
Hiện tại chỉ còn lại ba người chúng tôi.
Lúc này cô Mạch mới chú ý đến tôi, cô ta rất hoài nghi nhìn tôi: “Anh Vĩnh Diễm, người này là?”
Bùi Vĩnh Diễm nhẹ nhàng ôm lấy vai tôi, giới thiệu: “Tử Kì, anh giới thiệu với em, đây là bạn gái *****̉a anh, cô ấy tên là Đinh Đinh.” Anh ta lại giới thiệu cô ấy với tôi: “Đinh Đinh, cô gái này chính là Mạch Tử Kì, con gái *****̉a dì mà anh từng kể với em, bọn anh là anh em họ *****̀ng nhau lớn lên từ nhỏ.”
Tôi lập tức chào hỏi: “Xin chào cô Mạch.”
Mạch Tử Kì nghe Bùi Vĩnh Diễm giới thiệu như vậy thì mặt biến sắc, tràn ngập kinh ngạc: “Cô ta? Bạn gái *****̉a anh? Anh Vĩnh Diễm, anh đang nói gì vậy? Anh có bạn gái từ bao giờ?”
Bùi Vĩnh Diễm phản đối: “Đương nhiên là bạn gái *****̉a anh rồi, bằng không sao anh có thể chính thức đưa đến những nơi thế này chứ?”
Mạch Tử Kì gần như bị chấn động, cô ta trừng mắt nhìn tôi, tôi *****̃ng chăm chú nhìn gương mặt cô ta.
Cô ta ước chừng khoảng 24 hoặc 25 tuổi, dáng người thon thả, tỉ lệ cân xứng, vừa nhìn là biết đã từng học múa, cơ thể đầy đặn mượt mà, còn về khuôn mặt *****̉a cô ta hơi tròn tròn, ngũ quan xinh đẹp, hàng lông mi chỉnh tề thon dài, đôi mắt thuôn hình cung, đôi môi *****̃ng vừa vặn, thật sự rất xinh đẹp hoàn hảo. Nhìn qua cách ăn mặc thì chính là con nhà quyền quý, nhưng mà vì sao cô ta lại nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy? Ánh mắt cô ta hơi không thiện ý, ban đầu thì là ánh mắt tràn ngập tò mò và kinh ngạc, sau vài giây đánh giá tôi thì lập tức đổi thành kinh miệt và mất tự nhiên.
Cô ta nhìn như thế khiến trong lòng tôi hơi sợ hãi, gặp phải một đôi mắt lạnh như vậy, làm cho lòng tôi *****̃ng lạnh đi hẳn. Đột nhiên trong lòng tôi chợt hiểu ra, cô Mạch này là em họ *****̉a Bùi Vĩnh Diễm, cho nên đây chính là loại ánh mắt ghen tị mà các cô gái thường nhìn nhau. Giống như Bảo Sai yêu Bảo Ngọc trong Hồng Lâu Mộng, cô gái này chính là yêu anh họ Bùi Vĩnh Diễm *****̉a mình, còn tôi chính là chướng ngại vật *****̉a cô ta.
Nhưng mà tôi không hiểu nổi, em họ yêu anh họ? Họ không phải là họ hàng gần sao?
Bùi Vĩnh Diễm lại hỏi cô em họ: “Dì có khỏe không?”
Mạch Tử Kì nhẹ giọng giận dỗi nói: “Anh còn nhớ tới mẹ em? Hơn nửa năm qua chẳng thèm đến nhà em cơ mà?”
Bùi Vĩnh Diễm ôn hòa vổ nhẹ vai cô ta: “Nếu ngày mai dì có thời gian, anh sẽ đưa dì đi xem kịch.”
Mạch Tử Kì còn muốn nói gì đó, nhưng Bùi Vĩnh Diễm đã kéo tôi đi trước, anh ta hời hợt nói: “Ngày mai gặp.”
Tôi chỉ lịch sự cười với Mạch Tử Kì, cô ta trừng mắt, há lớn miệng không trả lời nổi.
Sau khi ngồi xuống, tôi nhịn không được phải nói: “Cô em họ này *****̉a anh trông rất xinh đẹp, dường như…. *****̃ng rất thích anh nha.”
Anh ta xoa nhẹ lòng bàn tay tôi, đưa mắt tinh nghịch nhìn tôi: “Em đang ghen sao?”
Tôi trừng mắt với anh ta.
Tiệc rượu nhanh chóng được bắt đầu, người chủ trì nhiệt tình bước lên khán đài phát biểu.
Mở cầu bài phát biểu hoàn toàn là những lời khách sáo, người ngồi phía dưới *****̃ng rất phối hợp vỗ tay nhiệt liệt.
Bùi Vĩnh Diễm nói bên tai tôi: “Nhất định là trong lòng em đang nói, ‘tiệc rượu đáng ghét, ăn *****̃ng không được, uống *****̃ng không xong, chỉ toàn nói những chuyện dài dòng’, đúng không?”
Tôi cười ha hả: “Anh *****̃ng là người có danh tiếng, không giữ mồm giữ miệng, cẩn thận phóng viên lại cho anh cái tiếng xấu không tôn sư trọng đạo bây giờ.”
Anh ta xúc động: “Đinh Đinh, ít ra thì có em ở bên cạnh anh, cuộc sống mới bớt nặng nề hơn.”
Tôi xấu hổ, suy nghĩ xong, tôi nhỏ giọng nói: “Em như thế này không giống một người phụ nữ, có phải *****̃ng chỉ là một người chỉ biết dẻo miệng nói những người dí dỏm hay không?”
Anh ta quay đầu lại, dường như đang suy nghĩ ý tứ trong lời nói *****̉a tôi.
Tôi hơi tự ti: “Ai đến đây *****̃ng đều là nhân vật nổi tiếng, có cô gái nào không phải tiểu thư khuê các chứ?”
Anh ta nắm chặt tay tôi: “Đứa ngốc, phu nhân *****̉a các nhân vật nổi tiếng thì sao? Ai *****̃ng giống như em thôi.”
Nhất thời tôi rất cảm động, trong lòng có một sự an tâm rất nhẹ nhàng tràn ra.
Cả buổi tiệc,, anh ta vẫn ở bên cạnh tôi, không hề rời đi quá một phút đồng hồ.
Rốt cuộc thì buổi tiệc *****̃ng chấm dứt, Bùi Vĩnh Diễm lại đi theo tôi, ngắm nhìn cảnh đêm xinh đẹp rồi mới đi khỏi.
Trước khi đi, tôi tới phòng vệ sinh sửa sang lại tóc. Bỗng nhiên tôi thấy bên cạnh có cái gì đó phát sáng.
Tôi tò mò ngồi xổm xuống thì phát hiện ra là một chuỗi vòng cổ, nhặt lên nhìn kĩ thì ra đây là một viên ru-bi đỏ.
Những người tham dự buổi tiệc ngày hôm nay đều là quý tộc, người đánh rơi chuỗi vòng cổ này có thể là ai chứ?
Tôi đưa chuỗi vòng cho Bùi Vĩnh Diễm xe, anh ta vừa thấy thì *****̃ng bất ngờ: “Đây là viên đá quý màu đỏ, là *****̉a ai vậy chứ?”
Tôi *****̃ng rất kinh ngạc: “Đêm nay đi với anh đúng là em biết được rất nhiêu thứ, trước giờ em *****̃ng từng thấy đá quý đỏ, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy viên nào lớn như thế này.”
Anh ta nói với tôi: “Tỉ lệ đá quý phân thành nhiều loại, có loại rất lớn, *****̃ng có loại bởi vì sản lượng hiếm nên dù nho nhỏ *****̃ng rất quý giá. Đá quý màu đỏ thuần khiết chỉ có ở Thái Lan, cho nên người trong nước ta rất khó có được, một viên đá lớn như thế này thì đúng là cực phẩm. Xem ra thân phận *****̉a chủ nhân chiếc vòng cổ này thật sự không thể xem thường.”
Tôi thở dài: “Đêm nay thật sự là đêm hội phô diễn đá quý.”
Anh ta cười.
Chúng tôi *****̀ng đi xuống lầu.
Thư kí Trần *****̀ng với tài xế đợi chúng tôi ở cửa, cô ấy cầm chiếc áo khoác da cừu trên tay, vừa thấy tôi đi ra thì lập tức khoác cho tôi.
Tôi tinh mắt liếc thấy trên mặt thư kí Trần có vài vệt đỏ sậm, khóe mắt *****̃ng đỏ lên, rõ ràng là bị người ta đánh.
Trong lòng tôi nghi hoặc, cô ấy vốn là một người luôn nhân nhượng vì lợi ích toàn *****̣c, luôn làm việc rất cẩn trọng, không thể tìm ra được tật xấu nào *****̉a cô ấy, ai lại dám đánh cô ấy như thế? Người ta nói ‘đánh chó *****̃ng phải nể mặt chủ’, cô ấy là thư kí *****̉a Bùi Vĩnh Diễm, ai lại có thể không kiêng nể gì mà xuống tay như vậy?
Bỗng nhiên tôi nhớ ra một người, Mạch Tử Kì?
Bùi Vĩnh Diễm đưa chiếc vòng cổ cho thư kí Trần, dặn dò: “Tìm hiểu xem chủ nhân chiếc vòng cổ này là ai.”
Tôi rất hiếu kì: “Có thể điều tra được sao? Làm thế nào có thể?”
Anh ta giải thích: “Những thứ trang sức như thế này đều đã được đăng kí, người bình thường cho dù nhặt được *****̃ng sẽ không thể làm gì được, nếu muốn đem đổi thành tiền thì chỉ có thể giao dịch ở chợ đêm, nếu không thì căn bản là không thể mang ra nước ngoài được.” Anh ta lại tán thưởng: “Nếu chủ nhân *****̉a chiếc vòng cổ này là một người có thân phận hiển hách, anh và người đó thế nào *****̃ng sẽ có ý tưởng hợp tác, như vậy sẽ mang lại cho anh tài vận không nhỏ. Đinh Đinh, em thật sự là vận may *****̉a anh.”
Xe di chuyển vững vàng trong đêm, Bùi Vĩnh Diễm có vẻ rất vui, anh ta không ngừng nói chuyện này chuyện kia với tôi ở trong xe.
Xe chúng tôi quay về khách sạn, sau khi xuống xe, thư kí Trần mới bước đến nhắc nhở Bùi Vĩnh Diễm: “Bùi phu nhân nói gọi điện thoại đến, nói rằng buổi tiệc đã sắp kết thúc, bà ấy hỏi khi nào thì anh trở về nhà?”
Bùi Vĩnh Diễm phản đối: “Cô chỉ cần nói là không gặp được tôi, tôi bị mấy cô hồ ly tinh cướp đi mất rồi.”
Anh ta kéo tay tôi bỏ đi, tôi bất an khuyê anh ta: “Anh vừa mới quay về Hồng Kông, Bùi phu nhân nhớ anh thì *****̃ng là chuyện thường tình mà.”
Sauk hi vào thang máy, anh ta mới nói: “Bà ấy nhớ anh? Lúc anh mười ba tuổi thì mẹ đã đưa anh đi Anh học, khi đó anh chỉ là một đứa bé, lúc trời mưa gió thì không tránh được nhớ nhà, anh gọi điện thoại cho bà ấy, đau khổ cầu xin bà ấy đến gặp anh, vì sao bà ấy lại chẳng đến gặp anh một lần?”
Tôi vốn muốn khuyên anh ta vài câu, nhưng sắc mặt *****̉a anh ta không tốt, tôi *****̃ng chỉ có thể nhịn xuống.
Sau khi trở về phòng, anh ta tháo cà-vạt, cởi bỏ áo khoác, lôi áo sơ mi ra khỏi quần, trông rất tùy tiện.
Tôi thì đứng ở phòng trong ngắm nhìn chiếc vòng cổ kia chốc lát, sau đó mới cẩn thận gỡ xuống.
Thật sự là một chiếc vòng cổ đắt tiền, đêm nay lại giống như truyện ngắn 《 Chiếc vòng cổ 》*****̉a Mạc Bá Tang, đều khiến người ta không ngừng hoài niệm.
Ở bên ngoài, Bùi Vĩnh Diễm mở nhạc nhẹ nhàng, anh ta còn rót hai ly rượu vang đi vào trong, đưa cho tôi xong, chúng tôi chạm ly: “Nào, uống rượu trước, sau đó chúng ta *****̀ng khiêu vũ.”
“Em sẽ không nhảy điệu waltz đâu.”
Anh ta nhấp một ngụm rượu, đón lấy ly *****̉a tôi, sau đó nháy mắt với tôi: “Dễ lắm, anh dạy em, em sẽ thích loại vận động này. Anh còn có rất nhiều kiểu vận động khác nữa, tất cả đều có thể từ từ dạy cho em. Sau này chúng ta đến Canada, mỗi buối tối, chúng ta sẽ *****̀ng khiêu vũ.”
Anh ta nắm tay tôi, kéo tôi bước đi theo tiếng nhạc, vừa nói cười, vừa nhảy.
Phía ngoài phòng khách sạn là một cái ban công lớn, chúng tôi bước chầm chầm theo nhạc từ trong phòng ra đến ngoài ban công, tôi *****̃ng không để ý từ lúc nào chúng tôi bỏ cả giày chỉ bước mỗi bàn chân không.
Trăng sáng sao thưa.
Tôi nhắc anh ta: “Đã gần hai giờ rồi.”
Anh ta ôm lấy tôi, vuốt ve tai tôi, chúng tôi bước chậm rãi ở ban công, hứng thú vô *****̀ng đến mức không muốn ngừng: “Chỉ mới một chén rượu, một điệu nhảy mà thôi.”
Tôi khuyên anh ta: “Anh quay về đi.”
Anh ta cẩn thận cắn nhẹ tai tôi: “Anh không đi, buổi tối hôm nay anh muốn biến nơi này thành địa bàn *****̉a anh.”