*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
★ Mẩu truyện ngày 27/8/2025:
Tâm sự về cách Phật Cảnh lựa chọn đồ dùng sinh hoạt:
Gu của Tiểu Cảnh chia làm hai giai đoạn, liên quan đến sự thay đổi trong tâm lý và nghề nghiệp của cậu ấy. Trong những năm hai mươi tuổi làm kế toán, xe mà cậu ấy lái là Volvo, hệ số an toàn cao, giá cả phải chăng, thích hợp với cuộc sống thành thị, tiện đỗ xe. Về sau tham gia ban nhạc thì cậu ấy chuyển sang dòng G – Class, nhà họ luôn phải lên núi xuống núi nên chọn loại xe gầm cao. Ghế sau xe của Tiểu Cảnh hầu như không dành cho người ngồi, cốp và ghế sau toàn chất đống đồ linh tinh, lúc lịch tập dày đặc cậu ấy đều lái xe chở thiết bị, nặng cả mấy trăm kg.
Vật dụng hàng ngày của Tiểu Cảnh đều có chất lượng đi đôi với giá cả, chọn loại phù hợp chứ không chú trọng đắt tiền, song cũng sẽ không tốn quá nhiều thời gian chọn lựa, ổn ổn là được rồi. Đối với đồ liên quan đến âm nhạc thì cậu ấy sẽ kỹ càng hơn nhiều, không phải đồ dùng hàng ngày mà là tai nghe, loa, đàn guitar, bàn đạp hiệu ứng,…… những món này thì vô cùng vô tận. Hàng xịn mà cậu ấy mua mỗi khi đam mê sưu tầm trỗi dậy chủ yếu là áo len cashmere và đồ thể thao. Thông tin bên lề nhà họ Thi, thẻ hội viên gia đình thường niên tại câu lạc bộ dưới chân núi chủ yếu là do Tiểu Cảnh dùng. Mùa đông Tiểu Cảnh toàn mặc luôn áo len cashmere + áo khoác rồi vào chùa làm việc, một năm có thể mua ba bốn chục cái mặc luân phiên.
Tiểu Cảnh và anh Phật Tử đều mặc cỡ XXL, quần của anh Phật Tử dài hơn, còn áo trong và áo khoác thì hai người thay nhau mặc, dùng chung một phòng cất quần áo to bự. Cả hai đều mặc đồ màu có độ bão hòa thấp, lúc chơi cho ban nhạc thì Tiểu Cảnh thích mặc đồ tối màu, còn trong sinh hoạt thường ngày thì lại mặc đồ sáng màu, cậu ấy có vô vàn đồ lẻ màu yến mạch và màu be, mùa đông mặc vào tạo cảm giác ấm áp.
Lục túi của Tiểu Cảnh sẽ có gói khăn ướt và bút tẩy vết bẩn, người thích ăn lẩu đều cẩn thận như vậy đó.
Tiểu Cảnh hiếm khi tháo chuỗi Phật châu mà anh Phật Tử tặng, lên sân khấu cũng đeo, bị fan đùa là PR sản phẩm.
Gu đồ dùng của anh Phật Tử thực ra khá cổ điển/trung niên/thực dụng, vì còn phải để ý tới người dùng chung nữa (aka Tiểu Cảnh); còn khi mua áo quần thì gu của hắn lại khác, vì quần áo hầu như là cho bản thân mặc, mình mặc thoải mái hay không không quan trọng, mà đẹp mới là ưu tiên hàng đầu.
Khách sạn
Gu của hắn cũng thể hiện ở xe cộ, tức là hắn thích mô tô cổ điển và ô tô thương vụ, thương hiệu thì không nói nữa nhé vì trong chính truyện có viết rồi. Trong quyển 5, anh Phật Tử suy nghĩ đến việc nhà có con nhỏ nên đã đổi sang chiếc SUV bảy chỗ, chiếc xe mới cũng rất đậm chất người cha. Không thể chỉ dựa vào ngoại hình khí chất của anh Phật Tử mà đoán được suy nghĩ của hắn khi sắm đồ lớn, vì hắn tự định vị bản thân cho phù hợp với thiết lập nhân vật “Trác Dật Luân”, cho nên mang phong cách rất thế tục.
Lúc ra ngoài, anh Phật Tử bỏ hết mọi thứ vào trong túi, thành ra trong túi hắn thường có vài chiếc vé cũ hay đồ lặt vặt. Anh Phật Tử còn hay cất đồng hồ vào túi trước khi về nhà, lần sau muốn đeo lại lục áo khoác, hễ Tiểu Cảnh thấy cảnh ấy thì đều trêu chọc anh Phật Tử.
Anh Phật Tử có nhu cầu mua sắm rất cao, 70% bưu kiện vô dụng trong nhà đều do hắn mua, cái gì hắn cũng thích mua nhưng chưa chắc đã thích thật. Tiểu Cảnh không muốn xử lý nên anh Phật Tử cũng rất rành việc đổi hàng. Lần đầu Kiều Mạch chơi điêu khắc hạt là do lục được công cụ trong kho chứa đồ linh tinh của anh Phật Tử.
(Điêu khắc hạt)
★ Mẩu truyện ngày 5/9/2025:
Anh Phật Tử: Món mướp tối nay ngon quá
Tiểu Cảnh: Đúng rồi
Anh Phật Tử: Thế thì em sai rồi
Lưu Thiến: Ôi ~
Tài xế Liễu: Nên ăn ít mướp thôi
Lưu Thiến: Mùa hè ăn mướp rất tốt mà
Tài xế Liễu: Ây da
Lưu Thiến: A ~ (hít khí lạnh)
