Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ - Chương 100
Nếu không với tính keo kiệt của bà Thẩm, muốn moi được thứ gì từ tay bà ấy quả thực rất khó.
Này nhé, ngay cả khi đến đưa quà, trên đường đi bà ấy cũng phải nói với tất cả những người gặp được, để mọi người trong thôn đều biết bà nội này thương cháu gái đến nhường nào.
“Ôi chao, mọi người tan làm rồi à? Ta đã nói là đến đúng lúc mà, mọi người đều ở đây này.”
Bà Thẩm vừa đến cổng đã lớn tiếng gọi.
Mấy người đàn ông đang bận rộn trong sân đều ngẩng đầu nhìn bà Thẩm, khi thấy người đến, sắc mặt ai nấy đều không tốt lắm.
Bà nội này mỗi lần đến nhà là chỉ biết vơ vét đồ đạc.
Cứ như thần thú, chỉ ăn vào chứ không nhả ra.
“Bà nội.” Mọi người trong sân đồng thanh gọi.
Bố Thẩm cũng bỏ công việc trong tay xuống: “Mẹ, mẹ về rồi ạ?”
“Ừ, mẹ mới đi có mấy ngày mà nhà đã xảy ra bao nhiêu chuyện. Không phải mẹ nói chứ, nhà này thiếu mẹ là không được.”
Bà Thẩm vừa nói vừa tự mình tìm một chiếc ghế trong sân ngồi xuống.