“Hả? Còn có thể như vậy sao?” Thẩm Nghiên thật sự không thể hiểu nổi, vì một suất làm giáo viên mà kết hôn với người ta.
Nhưng đổi vị trí để suy nghĩ, nếu cô không biết tương lai sẽ ra sao, hơn nữa, đã ở nông thôn lâu như vậy, sắp kiên trì không nổi nữa, lại còn không biết khi nào mới có thể về thành phố, có lẽ cô cũng sẽ tìm một người có điều kiện khá giả ở địa phương để kết hôn.
Nói thật thì cuộc sống này đúng là rất khó khăn, hơn nữa, cũng không biết khi nào mới có cơ hội về thành phố.
Có lẽ cả đời cũng không thể về thành phố, đến lúc đó, cô đã nhan sắc tàn phai, còn phải sống nốt quãng đời còn lại ở nơi khỉ ho cò gáy này.
Cứ nghĩ đến đây đã thấy tuyệt vọng.
Vì vậy nên, hành động này của Lý Tiêu Tiêu, Thẩm Nghiên có thể hiểu được.
Nhưng hiểu thì hiểu, cô thật sự cảm thấy, đến hai năm nữa, khi khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học, Lý Tiêu Tiêu sẽ hối hận. Nhưng nói đến người đáng thương, phải kể đến người kết hôn với cô ta, chính là con trai út của bí thư chi bộ, đến lúc đó, nếu họ có con, người đáng thương nhất chính là đứa trẻ.
Lý Tiêu Tiêu là thanh niên trí thức, đến lúc đó, nếu khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học, cô ta có thể vỗ m.ô.n.g rời đi, nhưng đứa trẻ thì sao?
Haiz, chỉ có thể nói thời đại này là vậy.
Thẩm Nghiên ngồi trong sân, nghe các bà thím buôn chuyện, sau đó, họ lại nói đến Tiết Vĩnh Thanh.