Cẩu Đản vẫn luôn sống cùng ông nội, nhưng ông cụ hồi trẻ làm việc quá sức, tổn hại sức khỏe, đến già thì thân thể xuống dốc, thỉnh thoảng mới đi làm, nên số điểm công kiếm được hoàn toàn không đủ cho hai ông cháu sinh sống.
Cuộc sống khó khăn như vậy, mà Cẩu Đản vẫn mang cá đến cho cô.
Đứa trẻ này thật sự rất có lòng, chỉ vì Thẩm Nghiên giao việc hái quả dại cho mấy đứa nhỏ, nhờ người ghi điểm công ghi thêm cho chúng mấy điểm.
Mấy đứa trẻ này đều biết ơn.
Bó hoa Miêu Hoa tặng cũng được Thẩm Nghiên đặt trong phòng, phải nói là, chỉ cần nhìn thôi, tâm trạng cũng thấy khá hơn nhiều.
Còn bên điểm thanh niên tri thức, sau khi ăn cơm tối xong trong im lặng, mọi người đều về phòng nghỉ ngơi.
Ôn Thành Lan vẫn luôn muốn tìm cơ hội nói chuyện với Bạch Tương, nhưng mọi người đều ở chung một phòng, chỉ cần trở mình là đối phương cũng biết, hoàn toàn không có cơ hội nói chuyện riêng, nên cô chỉ có thể tạm gác lại ý định khuyên nhủ.
Đến khi đi làm vào ngày hôm sau, Ôn Thành Lan cuối cùng cũng tìm được cơ hội nói chuyện với Bạch Tương.
Bạch Tương nghe thấy Ôn Thành Lan gọi mình, còn có chút ngạc nhiên.
Đợi đến khi Ôn Thành Lan nói cô ấy nhìn thấy Tiết Vĩnh Thanh nắm tay cô, Bạch Tương lập tức sững sờ tại chỗ, hoảng hốt nhìn Ôn Thành Lan.