Thẩm Nghiên nhìn dáng vẻ của cô ấy, không khỏi bật cười, “Tôi biết rồi, cảm ơn cô đã nói cho tôi biết.”
Bạch Tương đã chạy được một đoạn, khóe miệng mím chặt khẽ nhếch lên, như vậy có phải chứng minh rằng, Thẩm Nghiên vẫn tin tưởng mình.
Như vậy là tốt rồi.
Nhưng sau khi nói lời cảm ơn, nụ cười trên môi Thẩm Nghiên đã tắt ngấm.
Thẩm Hoa Hoa này, nếu thật sự cấu kết với người ngoài gây phiền phức cho mình, vậy thì cô ta c.h.ế.t chắc.
Hai nhà nhất định sẽ trở mặt.
Dù sao thì những chuyện nhỏ nhặt giữa các cô gái trẻ cũng không sao, nhưng một khi liên quan đến vấn đề nguyên tắc thì không được.
Cô có thể ghen tị, giở chút thủ đoạn, những chuyện này không sao cả, nhưng nếu dám đem sự trong trắng của con gái ra làm trò đùa, vậy thì Thẩm Hoa Hoa thật sự vô phương cứu chữa.
Người thân như vậy, Thẩm Nghiên cảm thấy không cần cũng được.
Nhưng bây giờ đã biết rồi, cứ xem Thẩm Hoa Hoa sẽ ra tay lúc nào.
Thẩm Nghiên thản nhiên về nhà, lúc ăn cơm, cô thấy Thẩm Hoa Hoa đến nhà.
Thẩm Nghiên còn tưởng rằng cô ta sẽ thực hiện kế hoạch của họ nhanh như vậy.