Bác cả họ Lương nghe thấy tiếng gọi, quay đầu lại thì thấy em gái mình cùng gia đình đang đứng ở cửa.
“Em gái? Mọi người…” Bác cả vừa nói vừa định đứng dậy.
Nhưng mẹ Thẩm Nghiên đã nhanh tay mở cửa.
“Anh cả, anh đừng cử động, em tự mở cửa được.”
Nói rồi bà tự mở cửa, dẫn theo hai đứa nhỏ vào trong.
Thẩm Nghiên cũng lên tiếng chào: “Bác cả!”
“Ừ, Tiểu Nghiên, lâu rồi không gặp.” Bác cả có chút lúng túng, vốn định đứng dậy nhưng phát hiện bản thân cử động rất khó khăn.
Mẹ Thẩm Nghiên ngồi xổm xuống, nhìn chân bác Cả.
“Anh cả, chân anh thế này rồi sao còn chưa đi khám?”
“Chuyện này… cũng không có gì, chỉ cần đắp ít thuốc là được, không sao đâu.”
Lúc này, Thẩm Nghiên cũng lên tiếng.