Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ - Chương 227
Ở nông thôn là vậy, mấy đứa trẻ con thường ngủ chung như thế này.
Dù sao giường cũng rộng, ngủ kiểu gì cũng được.
Ngủ một lát, cô thức dậy, lấy vở của bọn trẻ, ngồi ở cửa vẽ vời.
Đến giờ làm việc, nhà họ Lương thấy Thẩm Nghiên đang ngồi dưới mái hiên viết viết vẽ vẽ, vẻ mặt nghiêm túc. Lương Siêu biết Thẩm Nghiên đang làm gì, còn Lương Cương thì tò mò.
Lương Cương trạc tuổi Thẩm Trường Bá, nhưng vì lấy vợ sớm nên đã có mấy đứa con, còn Thẩm Trường Bá vẫn phòng không chiếc bóng.
Lúc này thấy Thẩm Nghiên đang vẽ, anh không khỏi tò mò, đứng bên cạnh nhìn mấy lần.
“Tiểu Nghiên, em đang vẽ cái thìa à? Hình thù kỳ quái, nhưng mà cũng đẹp đấy.”
Thẩm Nghiên cũng không biết nên hình dung lời khen của anh họ thế nào nữa.
Đây là đang khen cô, hay là đang khen cô vẽ?
Lương Siêu đi tới, kéo em trai mình đi.
“Có biết ăn nói không hả? Tiểu Nghiên đang vẽ bản thiết kế cho bố đấy, để bố làm mấy món đồ chơi nhỏ, em đừng làm phiền em ấy!”
Lương Cương có hơi nghi ngờ, chỉ viết viết vẽ vẽ thế này, là có thể vẽ ra bản thiết kế, làm ra được đồ chơi gì chứ?
Vì Thẩm Nghiên mới vẽ được một nửa, anh ta không nhìn ra cũng là chuyện bình thường, Thẩm Nghiên chỉ mỉm cười.
Sau đó, Lương Mỹ Vân cũng đến xem, khen Thẩm Nghiên mấy câu, rồi chào hỏi, nói là đi làm việc.
Triệu Ngọc Phương cũng đội mũ rơm, chuẩn bị ra đồng làm việc.