Thẩm Trường Chinh nhìn lọ mứt hoa quả, nghĩ đến hiện giờ trên thị trường không có thứ này, anh liền nhìn Thẩm Nghiên hỏi: “Em gái, em nói xem mang mứt hoa quả này đi bán có bán được không?”
Thẩm Nghiên nhìn người anh trai ham tiền này, trước đây cô đã phát hiện ra, anh Tư này hình như lúc nào cũng nghĩ cách làm giàu.
Ví dụ như mọi người đang ăn mứt, anh ấy sẽ nghĩ, hoa quả này không mất tiền mua, có phải mình cũng có thể làm không? Làm xong rồi mang đi bán, bán chui, chắc cũng có không ít người thích ăn.
“Anh Tư, giờ đừng nghĩ đến chuyện đó nữa, bị người ta bắt được tội đầu cơ tích trữ là bị bắt bỏ tù đấy.”
Thẩm Nghiên bất lực khuyên nhủ.
Thẩm Trường Chinh lộ vẻ mặt thất vọng.
Cứ như thể nhìn thấy núi vàng núi bạc ngay trước mắt, nhưng lại không thể lấy, cảm giác này thật khó chịu.
Nhưng Thẩm Nghiên bỗng nhiên cau mày, cô ngờ vực nhìn Thẩm Trường Chinh.
“Không đúng, anh Tư, sao em thấy dạo này anh có vẻ rất cần tiền?”
Thẩm Nghiên chợt nhận ra, dạo này anh Tư rất khác thường, thường xuyên lên núi tìm đồ đã đành, còn cứ nghĩ đến chuyện đầu cơ tích trữ, hình như rất cần tiền.
“Không có gì, tự nhiên anh muốn cố gắng kiếm tiền thôi. Anh Ba đã đi làm công nhân rồi, chúng ta là người nhà, cũng không thể kéo chân sau chứ?”