Buổi chiều, cô thức dậy, muốn đi vệ sinh, nhưng đoạn đường đi có khá nhiều người, còn có không ít người không có vé, đang trốn ở khắp nơi.
Điều này khiến cho việc đi lại của Thẩm Nghiên càng thêm khó khăn.
Bà cụ họ Kỷ đối diện hình như cũng nhận ra cô muốn đi vệ sinh, bà liền hỏi: “Cô gái, có cần bà đi vệ sinh cùng cháu không?”
“Vậy được ạ?”
“Được chứ, vừa lúc bà cũng muốn đi rửa tay. Đi thôi, bà đi bên trái cháu nhé.” Bà cụ rất thẳng thắn, đứng dậy, rồi dẫn Thẩm Nghiên đi.
May mà có thêm một người hộ tống, giúp Thẩm Nghiên giảm thiểu nguy cơ bị người khác va phải.
Đi vệ sinh xong, Thẩm Nghiên không dám uống nhiều nước nữa.
Nếu uống nước, buổi tối lại phải dậy đi vệ sinh, phiền phức lắm.
Nhưng lúc quay về, ông cụ họ Kỷ cũng đã dậy, thấy Thẩm Nghiên, ông chào hỏi cô, rồi còn cảm ơn cô.
“Bà nhà tôi chân tay không được nhanh nhẹn, cảm ơn cô bé đã nhường giường cho bà ấy.”