Cô còn gội đầu, tóc cô không dài, nhưng khá dày, không dễ khô, nên Thẩm Nghiên phải ngồi hong quạt, hong tóc đến khi “khô khô”, rồi mới ra ngoài.
Lúc đến bệnh viện, cô mang theo cả củ nhân sâm, không biết có tác dụng không, cứ mang theo đã.
Nhưng cô vẫn bảo Trần Bình đưa cô đến bưu điện trước, gửi điện báo về nhà báo bình an, rồi mới đến bệnh viện.
Trên đường đi, Thẩm Nghiên mới nhớ ra hỏi về tình hình vết thương của Lục Tuân.
“Anh Lục đi làm nhiệm vụ, nhưng bị đối phương phục kích, nên trúng đạn ở ngực, nhưng chị dâu yên tâm, không bị thương vào chỗ hiểm, bác sĩ nói anh Lục may mắn, suýt chút nữa thì trúng tim, viên đạn găm vào vị trí phía trên một chút, với cả lúc rút lui, chân anh ấy bị thương do b.o.m nổ, nên giờ vẫn chưa đi lại được.”
Thẩm Nghiên gật đầu, xem ra, vết thương khá nghiêm trọng, thảo nào lại bảo người nhà đến chăm sóc.
Vừa nghĩ vậy, cô lại nghe thấy Trần Bình nói tiếp: “Thật ra, ban đầu, anh Lục không muốn chị đến chăm sóc đâu, là anh Tham mưu trưởng gửi điện báo cho chị, không ngờ, tay chị đang bị thương mà vẫn đến.”
Chuyện này đúng là nằm ngoài dự đoán của Trần Bình.
Lúc nãy, vì chưa thân quen nên anh ta không tiện hỏi nhiều, giờ có vẻ thân thiết hơn một chút, anh ta mới hỏi về vết thương ở tay Thẩm Nghiên.
“Cái này, không sao đâu, đến bệnh viện, tôi sẽ đi khám tay luôn, chắc cũng sắp được tháo bột rồi.”
Sau đó là chờ tay lành lại.