Mọi người vừa nghe nói là đến tìm Thẩm Nghiên, càng thêm kích động.
Mẹ Thẩm càng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhìn dáng vẻ của mấy vị lãnh đạo này thì không giống như là chuyện xấu.
Nhưng mà… Tiểu Nghiên bây giờ đã đến Quảng Châu rồi, không có ở đây.
Mẹ Thẩm còn chưa kịp nói Thẩm Nghiên không có ở nhà, thì bà cụ Thẩm đã chạy ra trước.
“Ôi chao, lãnh đạo lớn từ thành phố đến, là đến tìm cháu gái tôi phải không? Tôi là bà nội của Thẩm Nghiên, nhưng mà các vị lãnh đạo đến không đúng lúc rồi, cháu gái tôi vừa đến Quảng Châu chăm sóc chồng nó. À đúng rồi, chồng nó là quân nhân đấy, nghe nói là bị thương lúc làm nhiệm vụ, các vị lãnh đạo có gì cứ dặn dò bà già này, tôi là bà nội của Thẩm Nghiên mà.”
Bà cụ Thẩm kích động đến mức chỉ muốn tiến lên bắt tay với các vị lãnh đạo.
Ba Thẩm lúc này mới đứng ra, so với bà cụ Thẩm, ông điềm tĩnh hơn nhiều.
“Thật là không khéo, con gái tôi đúng là đã đi xa rồi, không biết các vị lãnh đạo tìm Thẩm Nghiên có việc gì vậy?”
Đây mới là trọng điểm!
Dân làng xung quanh đều vểnh tai lên nghe.
Rồi họ nghe thấy chủ nhiệm Thôi cười nói: “Trước đây, đồng chí Thẩm Nghiên báo cáo có công, giúp chúng tôi bắt được một nhóm gián điệp, vừa rồi đã triệt phá được sào huyệt của chúng, bắt được toàn bộ, còn thu được cả máy điện đài…”