Dù sao hắn ta cũng nghĩ, cho dù mỗi ngày mình có làm việc đến chết, kiếm được sáu bảy điểm công, vẫn không nuôi nổi bản thân.
Gia đình hắn ta ở thành phố, cũng không quan tâm đến hắn ta, nên cuộc sống của hắn ta cũng rất khó khăn, nếu không, hắn ta cũng sẽ không luôn lấy lòng những cô gái có điều kiện tốt trong làng, chẳng phải là vì muốn chiếm chút lợi ích sao?
Kết quả Thẩm Nghiên vừa nói xong, khiến hắn ta có cảm giác như không còn chỗ ẩn náu…
Nếu không phải vẻ mặt của Thẩm Nghiên quá ngây thơ, hắn ta còn tưởng cô cố ý nói như vậy.
Chính là để hắn ta nhớ ra, trước đây hắn ta vẫn luôn ăn bám…
“Ha ha, chắc là đủ rồi, đúng rồi, tôi đến nuôi lợn cùng cô, cô thấy thế nào?”
Lúc này Thẩm Nghiên đã biết mục đích của hắn ta, nhìn thấy vẻ mặt hắn ta còn đang mong chờ nhìn mình, cô cũng không muốn giả vờ với hắn ta nữa.
Liền nói: “Thôi bỏ đi, tôi thấy anh Hoàng thân thể yếu ớt, điểm công kiếm được còn không nhiều bằng nữ đồng chí, tôi sợ anh đến đây sẽ làm vướng chân, thôi thôi.”
Nói xong, Thẩm Nghiên lắc đầu, trực tiếp đi lướt qua Hoàng Quốc An, ngay cả khóe mắt cũng không thèm nhìn hắn ta.
Loại đàn ông này, chỉ được cái miệng.
Thật ra lúc làm việc, cái gì cũng không được, người như vậy đến đây có tác dụng gì?
Cô không để ý đến khuôn mặt xanh mét của Hoàng Quốc An phía sau, tự mình đi về phía chuồng lợn, cứ như không hề nhận ra người vừa trốn sau gốc cây.