“Vậy là Tiểu Tương đến muộn rồi.”
Giọng điệu này nghe như thật sự tiếc nuối cho Bạch Tương vậy.
Chậc chậc!
Thẩm Nghiên nhận ra rồi, cô gái này có chút “trà xanh” nha!
Cô đoán, Bạch Tương chắc là bị Lý Tiêu Tiêu lôi kéo đến đây, cô ấy trông không giống người có chủ kiến cho lắm.
Còn Lý Tiêu Tiêu này, tâm tư thật khó lường.
Hơn nữa, khi nhìn Ôn Thành Lan, bề ngoài cô ta đang cười, nhưng thực ra, ánh mắt thoáng qua một tia ghen tị cũng không qua được mắt Thẩm Nghiên.
Cộng thêm việc lúc trước cô ta nhìn mình với ánh mắt có chút khinh thường và chê bai, người phụ nữ này…
Ấn tượng đầu tiên của Lý Tiêu Tiêu đối với Thẩm Nghiên là kiểu người biết tính toán cho bản thân.
Cũng là người có dã tâm.
Nhưng đây là lần đầu gặp mặt, Thẩm Nghiên cũng không vội đưa ra kết luận về cô ta.
Con gái nhà người ta, lặn lội đến vùng đất xa xôi hẻo lánh này để xuống nông thôn, nói thật, cô ta có thể sống đến mức này cũng không dễ dàng gì.