Hai cô gái nhìn nhau, đều thấy nụ cười giống hệt nhau trong mắt đối phương.
Trên đường về, Thẩm Nghiên tiện thể dẫn Ôn Thành Lan đến gặp đại đội trưởng, cũng nói rõ quyết định của mình với ông ấy.
Lưu Trường Căn không ngờ Thẩm Nghiên lại chọn Ôn Thành Lan.
Nếu là ông ấy chọn, có lẽ ông ấy sẽ chọn La Quân Hoa, dù sao cô gái này cũng rất chăm chỉ, tháo vát.
Nhưng lúc này người ta đã chọn được người rồi, ông ấy tự nhiên cũng không nói gì thêm, chỉ dặn dò một cách chân thành: “Đại đội chúng ta năm nay có thể nổi bật được hay không, đều dựa vào hai cô đấy.”
“Cháu biết rồi, thưa đại đội trưởng, cháu đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.”
Thẩm Nghiên nghiêm túc đáp.
Sau đó, hai người đi ra khỏi văn phòng của đại đội trưởng, thong thả đi về phía chuồng heo.
Mấy bà thím vẫn đang đan áo len, khâu đế giày, bận rộn lắm. Mấy đứa trẻ chơi một lúc rồi cũng đã quay lại.
Chỉ là lần này, sau lưng Cẩu Đản lại có thêm mấy đứa trẻ lẽo đẽo theo sau, trong giỏ của mỗi đứa đều đựng đầy cỏ heo.
Nhìn đám trẻ có làn da giống nhau, kiểu tóc giống nhau, còn đeo cả giỏ sau lưng, Thẩm Nghiên không khỏi giật giật khóe miệng.