“Cảm ơn cô Thẩm ạ.” Mấy đứa trẻ cũng rất biết điều, tuy chỉ mới năm, sáu tuổi, nhưng đứa nào đứa nấy miệng lưỡi đều ngọt xớt, nói đến mức Thẩm Nghiên cũng phải ngại ngùng.
“Thôi được rồi, đã nói vậy rồi thì ngày mai đến đây đi. Hôm nay, Đại Đản và Nhị Đản, hai đứa phụ trách dạy cho các bạn, cố gắng để ngày mai các bạn có thể theo kịp tiến độ của hai đứa nhé!”
“Vâng, thưa cô thủ trưởng, cháu đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.”
Ha ha ha ha, trong lòng Thẩm Nghiên đắc ý lắm.
Nhưng trên mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh, trông có vẻ hơi hung dữ.
Chỉ là chắc cô không biết, lúc này mặt cô hơi đỏ, ánh mắt nhìn hung dữ, nhưng trong mắt bọn trẻ lại không có mấy uy lực, trông chỉ nguy hiểm một cách đáng yêu, bọn trẻ ngược lại không sợ lắm.
Lúc này, Đại Đản và Nhị Đản đều thích thú với việc làm thầy giáo nhỏ, bắt chước dáng vẻ lên lớp của Thẩm Nghiên, chống nạnh, rồi chỉ huy đám học trò ngồi ngay ngắn, sau đó bắt đầu bài học.
Để tránh bọn trẻ không nhìn thấy, chúng ngồi thành một hàng, nhìn hai anh em Đại Đản viết viết vẽ vẽ trên đất cát. May mà hai đứa trẻ cũng thông minh, nhìn cũng ra dáng lắm.
Bà Vương vừa nhìn thấy cảnh tượng này liền cười ha hả.
“Tốt quá, nhìn cái dáng vẻ lanh lợi của Nhị Đản kìa, thằng bé này lớn lên chắc chắn sẽ có tương lai.”
Tuy câu này có phần nịnh nọt Thẩm Nghiên, nhưng khi nghe người khác khen con mình, cô vẫn không khỏi đắc ý một chút…