Chương 01
Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan
Đêm hôm trước, Trần Việt và Chu Chúc Tinh cùng nhau xem một bộ phim, thuộc thể loại tình cảm ảo tưởng. Nữ chính trong phim tình cờ ăn phải một quả trái cây, “vèo” một cái liền thu nhỏ lại, rồi bắt đầu hành trình tình yêu với nam chính.
Bộ phim vừa hài hước lại không thiếu phần lãng mạn, khiến Trần Việt lúc thì bật cười, lúc lại thấy muốn khóc.
Cuối phim kết thúc bằng cảnh nữ chính trở lại kích thước bình thường rồi hôn nam chính. Khi nhạc kết phim vang lên, Trần Việt không kìm được mà tựa đầu vào vai Chu Chúc Tinh: “Thật kỳ diệu.”
“Nếu thật sự có thể thu nhỏ lại thì đáng yêu quá đi mất,” Trần Việt không nhịn được mà bắt đầu tưởng tượng cảnh Chu Chúc Tinh bị thu nhỏ, mỗi ngày ôm người ấy trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng véo một cái chắc hẳn sẽ rất thích.
Nghe Trần Việt nói vậy, Chu Chúc Tinh chợt nhớ lại từng có lần mình cũng tưởng tượng cảnh Trần Việt thu nhỏ lại, không nhịn được bật cười.
Cả hai lại tiếp tục đùa giỡn trên ghế sofa, mà đùa riết thì hơi quá trớn, không nhịn được mà làm chuyện đó luôn trên sofa.
Vì ngày mai là thứ Hai, nên cả hai có kiềm chế một chút, sau đó lại thêm một hiệp trong phòng tắm rồi mới đi ngủ.
Sáng hôm sau, hiếm khi Trần Việt dậy sớm hơn Chu Chúc Tinh, không phải vì lý do gì đặc biệt, mà là vì cậu cảm thấy như có thứ gì đó rất nặng đè lên người mình, đến mức gần như không thở nổi.
Cậu nhắm mắt, giơ tay định đẩy vật nặng trên người ra, nhưng dùng hết sức cũng chỉ nhích được một chút.
Cảm giác vật nặng đó… giống như là chăn?!
Trần Việt mở mắt, trước mắt chỉ toàn một màu đen, cảm thấy có gì đó sai sai, liền cố gắng dịch người lên trên một chút, cuối cùng cũng ló đầu ra ngoài.
Hít được không khí trong lành, Trần Việt thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng giây tiếp theo, hơi thở vừa thở ra lại bị hít ngược trở lại.
Khoan đã! Sao cái chăn lại to đến thế?
Trần Việt chớp mắt, quay đầu nhìn về phía Chu Chúc Tinh, không kìm được mà hít một ngụm khí lạnh — sao Chu Chúc Tinh lại biến to lớn thế này?!
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, đầu óc Trần Việt như bị rỉ sét, từ ý nghĩ “có thể mình đã rơi vào thế giới của người khổng lồ không” chuyển sang “thì ra là mình bị thu nhỏ rồi.”
Cậu cúi xuống nhìn cơ thể mình, may quá, bộ đồ ngủ cũng thu nhỏ theo.
Không phải là một người tí hon khỏa thân, Trần Việt thở phào.
Cậu chui ra khỏi chăn, đi đến bên mặt của Chu Chúc Tinh, vươn bàn tay nhỏ bé sờ sờ vào má đối phương, còn nhẹ nhàng kéo kéo vành tai anh.
Sau khi thu nhỏ, sức lực của Trần Việt cũng rất yếu, cậu vừa kéo tai Chu Chúc Tinh, vừa gọi: “Anh ơi! Anh ơi!”
Gọi hai tiếng, Chu Chúc Tinh liền tỉnh, trong mũi phát ra một tiếng ậm ừ, mắt mở hé ra một khe nhỏ, rồi khi nhìn thấy cái mũi nhỏ xíu ngay trước mũi mình, mắt lập tức mở to.
“Bé yêu?”
…
Trần Việt kể sơ qua việc mình bị thu nhỏ như thế nào, nói xong còn thở dài, cúi đầu nhìn tay chân ngắn tũn của mình: “Chỉ xem phim thôi mà, sao lại thật sự bị thu nhỏ rồi…”
Dù Trần Việt đang càu nhàu, nhưng trong mắt Chu Chúc Tinh, đối phương lại như đang nũng nịu thì đúng hơn.
Trần Việt bây giờ to cỡ bàn tay của Chu Chúc Tinh, hai tay ôm vừa một ngón tay của anh. Bộ đồ ngủ trên người là bộ dễ thương mà mấy hôm trước Chu Chúc Tinh mua cho, màu hồng, in đầy các con vật nhỏ.
Bây giờ Trần Việt bị thu nhỏ, mặc bộ đồ hồng ấy, càng đáng yêu hơn nữa.
Chu Chúc Tinh không nhịn được, đưa ngón trỏ khẽ chạm vào má Trần Việt, cố gắng kiềm chế sự thôi thúc trong lòng muốn ôm cậu, thơm cậu, tung lên trời một cái.
Nhưng cuối cùng vẫn không kiềm được mà âm thầm nghĩ trong lòng: Tiểu Nguyệt sau khi thu nhỏ thật sự đáng yêu quá đi mất.
Chương 02
Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan
Chuyện Trần Việt bị thu nhỏ quá mức hoang đường, hai người bàn bạc một hồi, quyết định tạm thời không nói với ai khác về chuyện này.
Dì Lữ sau khi làm xong bữa sáng đã rời đi, trong nhà chỉ còn lại hai người họ nên cũng không cần kiêng dè gì. Chu Chúc Tinh suy nghĩ một lúc, vẫn là gửi tin nhắn cho dì Lữ, bảo bà mấy hôm tới không cần đến nữa.
Gửi xong tin nhắn, Chu Chúc Tinh cúi đầu liền thấy người tí hon cỡ bàn tay đang ngẩng đầu nhìn mình, đôi mắt long lanh trong suốt cứ thế dán chặt vào anh.
Giây tiếp theo, Trần Việt chớp chớp mắt, nói: “Anh ơi, em cảm giác cổ sắp gãy mất rồi…”
Chu Chúc Tinh bị cậu chọc cười, đưa tay ra trước mặt: “Bé yêu, lên tay anh nào.”
Trần Việt gật đầu, nhìn bàn tay đang mở ra trước mắt Chu Chúc Tinh, cất bước đi thật to để bước vào lòng bàn tay ấy.
Sau khi thu nhỏ, Trần Việt rất nhẹ, đứng trên tay Chu Chúc Tinh gần như không có chút trọng lượng nào, thậm chí còn khiến lòng bàn tay anh hơi ngứa, không nhịn được co lại một chút.
Vì động tác này, Trần Việt vừa đứng lên chưa kịp đứng vững đã “phịch” một cái ngồi bệt xuống tay Chu Chúc Tinh, khuôn mặt vẫn còn ngơ ngác.
Dáng vẻ lúc này của Trần Việt thật sự quá đáng yêu, Chu Chúc Tinh bật cười thành tiếng, bàn tay cũng hơi run lên.
Trần Việt mím môi, mặt ửng đỏ vì bị cười: “Đừng cười nữa mà, anh ơi…”
“Bé yêu, sao em lại dễ thương thế này…” Chu Chúc Tinh ngừng cười, đưa tay lên ngang tầm mắt, dùng đầu mũi nhẹ nhàng chạm vào trán Trần Việt, giọng đầy dịu dàng.
“Em có nặng lắm không? Hay để em tự đi cũng được…” Trần Việt nói khi Chu Chúc Tinh thu mũi lại và nhẹ nhàng “nhấc” cậu lên đi về phía trước. Trần Việt ôm lấy ngón giữa của Chu Chúc Tinh, cảm giác cũng khá thoải mái, chỉ là chiếc nhẫn trên ngón đó khiến cậu thấy hơi lạnh.
Chu Chúc Tinh cảm nhận sự chạm nhẹ nơi đầu ngón tay, nụ cười nơi khóe miệng chưa từng tắt. Nghe Trần Việt hỏi, anh lắc đầu:
“Không nặng chút nào cả.”
“Giờ thì bé yêu đúng là ‘em bé’ thật rồi.”
Mới đi được vài bước, Chu Chúc Tinh đã đưa tay kia ra chọc mấy cái. Trần Việt cũng không giận, còn phối hợp với anh, mỗi lần bị chọc, cậu lại giả vờ ngã lăn ra, má áp lên đầu ngón tay của Chu Chúc Tinh: “A… em ngã rồi.”
Phản ứng đáng yêu như vậy khiến Chu Chúc Tinh không nhịn được mà thơm cậu mấy cái.
Khoảnh khắc được hôn, Trần Việt cảm thấy nửa gương mặt mình bị đôi môi mềm mại chạm vào, cảm giác vừa lạ lẫm vừa thú vị.
Cứ thế, hai người vừa thân mật vừa đùa giỡn đi đến bàn ăn.
Vì Trần Việt đã bị thu nhỏ, Chu Chúc Tinh tìm một chiếc khăn tay mềm, gấp làm ba, rồi đặt bên cạnh làm ghế ăn tạm cho cậu.
Trần Việt hoàn toàn không chê chiếc ghế này, lúc ngồi xuống còn không quên an ủi Chu Chúc Tinh, người vừa rồi còn tỏ vẻ áy náy vì “không chuẩn bị được chỗ ngồi thoải mái hơn cho bé yêu”: “Cảm ơn anh, em thích lắm!”
Chu Chúc Tinh không kìm được lại đưa tay xoa đầu Trần Việt: “Bé yêu ngoan quá.”
Trong lòng anh lại nghĩ, có lẽ phải đặt làm mấy món đồ nội thất tí hon mới được.
Vấn đề chỗ ngồi đã giải quyết, nhưng việc ăn vẫn là một thử thách.
Cái thìa quá to, gần như cao bằng Trần Việt.
Nhìn chiếc thìa to như bằng người mình, Trần Việt bĩu môi: “Em trở nên thấp quá đi…”
“Không thấp chút nào cả,” Chu Chúc Tinh xoa đầu Trần Việt, “Là cái thìa quá to thôi.”
Trần Việt nhìn cái thìa Chu Chúc Tinh cầm trong tay, “ồ” một tiếng.
Cảm nhận được ánh mắt của Trần Việt, Chu Chúc Tinh liền đứng dậy cầm thìa đi vào bếp: “Anh nhớ là có thìa cà phê, để anh lấy cái đó, nhỏ hơn chút. Bé yêu ngồi đây chờ anh nhé.”
Trần Việt ngoan ngoãn gật đầu.
Thìa cà phê nhỏ hơn thìa thường rất nhiều, nhưng với kích thước của Trần Việt hiện tại, việc cầm một chiếc thìa vẫn là quá sức. Thế nên Chu Chúc Tinh quyết định đút từng thìa cho cậu, còn xé bánh trứng thành từng miếng nhỏ để cậu dễ ăn hơn.
Buổi sáng hôm đó, Chu Chúc Tinh hầu như chẳng ăn được gì, toàn bộ tâm trí đều dồn vào công cuộc vĩ đại “đút Trần Việt ăn sáng”.
Sau khi ăn xong, nhìn Trần Việt với gương mặt tràn đầy mãn nguyện, Chu Chúc Tinh không nhịn được hỏi: “Bé yêu, có muốn đi công ty với anh không?”
Chương 03
Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan
Hiện tại Trần Việt đã nhỏ đến mức này, Chu Chúc Tinh thực sự không yên tâm để cậu ở nhà một mình. Mặc dù mấy hôm trước Trần Phạn Phạn đã được đưa đến chỗ mẹ Trần ở tạm vài ngày, trong nhà không còn sinh vật sống nào có thể đe dọa đến sự an toàn của Trần Việt, nhưng Chu Chúc Tinh vẫn cứ thấy bất an.
Gạt đi suy nghĩ “muốn nhét Trần Việt vào túi mang đi làm”, trong đầu Chu Chúc Tinh đã tưởng tượng ra đủ kiểu dáng vẻ đáng thương khi Trần Việt ở nhà một mình. Với đôi tay bé xíu, đến cái thìa còn chẳng cầm nổi, lỡ như đói hay khát thì phải làm sao, lỡ không may bị một đống chăn to đè trúng thì làm thế nào…
Những ý nghĩ này chỉ có thể lẩm bẩm trong lòng. Nếu để Trần Việt biết, không chừng cậu sẽ “hung dữ” ôm chặt lấy ngón tay anh rồi nói: “Em không yếu ớt đến thế đâu!”
Trần Việt không biết Chu Chúc Tinh đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy ở nhà một mình cũng khá chán. Khi nghe thấy lời đề nghị kia, mắt cậu sáng rực lên: “Đi! Đi! Em muốn đi!”
Được đi làm cùng Chu Chúc Tinh, nghĩ thôi đã thấy vui rồi!
Ừm… phải nói là, chỉ cần được ở bên Chu Chúc Tinh thì đã rất vui rồi. Trần Việt ngồi bên mép bàn, hai chân đung đưa, ngửa đầu nhìn chằm chằm Chu Chúc Tinh.
Chu Chúc Tinh khẽ kéo nhẹ áo phía sau lưng Trần Việt — bàn cao quá, anh sợ cậu bị ngã xuống.
Nhìn vào đôi mắt tròn xoe long lanh kia, Chu Chúc Tinh không kìm được cúi đầu hôn một cái lên cậu người nhỏ nhắn, cười nói: “Bé yêu, đi thôi.”
Lo Trần Việt sẽ lạnh, Chu Chúc Tinh lục tìm khắp nơi, cuối cùng vào phòng của Trần Phạn Phạn lấy ra một con thú nhồi bông nhỏ, tháo chiếc mũ trên đó xuống, xịt chút nước hoa rồi đội lên đầu Trần Việt.
Trần Việt đội chiếc mũ không mấy phong cách lên đầu, ngơ ngác như một chú mèo con nhìn Chu Chúc Tinh, sau đó cười tít mắt, hai tay chống hông tạo dáng: “Anh ơi, em thế này nhìn ngầu không?”
Chu Chúc Tinh cố nín cười, gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc: “Bé yêu siêu ngầu luôn.”
Trần Việt được khen liền cười “hì hì”, ôm lấy ngón tay của Chu Chúc Tinh: “Anh ơi, mình đi làm thôi.”
“Ừm.”
**
Đến công ty, Trần Việt ngoan ngoãn nằm trong túi áo vest của Chu Chúc Tinh. Trong mắt người ngoài, chuyện này khiến ai nấy đều sững sờ — Tổng giám đốc Chu hoàn hảo như vậy, sao hôm nay túi áo vest lại phồng lên thế kia?
Hơn nữa… còn cười với cái túi áo một cách kỳ lạ…
Ngay khi vừa đến công ty, Đường Mịch đã nghe thấy hai nhân viên đang tám chuyện, nhắc đến điểm bất thường hôm nay của Chu Chúc Tinh.
Vừa thấy Đường Mịch, hai người kia lập tức kéo cô lại, kể hết tin tức giật gân về sếp lớn.
Nghe xong, Đường Mịch mắt vẫn không rời khỏi tập tài liệu trong tay, thản nhiên nói: “Chắc là đồ cậu chủ nhỏ tặng thôi.”
Hai người còn lại liếc nhìn nhau, đồng loạt gật đầu mạnh mẽ.
Thế là chưa đầy vài phút sau, cả Chu thị đã lan truyền tin đồn “Tổng giám đốc Chu mang theo thú nhồi bông bạn trai tặng.”
Trong lúc đó, Chu Chúc t*nh h**n toàn không biết gì, đang ở văn phòng chơi đùa với Trần Việt.
Chơi một lúc, thấy Chu Chúc Tinh vẫn chưa bắt đầu làm việc, Trần Việt đẩy nhẹ tay anh nhắc nhở: “Làm việc đi nào.”
Lời của Trần Việt làm sao mà không nghe cho được, Chu Chúc Tinh gật đầu, mở tài liệu, cầm bút, vừa định ngồi nghiêm túc thì chưa đầy một giây sau ánh mắt lại không tự chủ được liếc về phía Trần Việt.
Trần Việt đang ngồi trên một quyển sách, mắt mở to không rời khỏi anh.
Thấy Chu Chúc Tinh nhìn sang, cậu chớp chớp mắt. Ngay giây tiếp theo, Chu Chúc Tinh đặt bút xuống, đưa đầu ngón tay chạm nhẹ vào má Trần Việt: “Bé yêu đáng yêu quá đi mất.”
“……”
Buổi sáng hôm đó, Trần Việt gánh vác một nhiệm vụ vô cùng to lớn — giám sát Chu Chúc Tinh làm việc.
Khi Chu Chúc Tinh thực sự tập trung vào công việc, Trần Việt lại nghiêm túc quan sát anh. Sống mũi của anh thật cao, liệu mình có thể trượt như cầu trượt từ đó không; mỗi khi anh viết chữ, gân tay nổi lên rõ ràng, khiến cậu không thể không nhớ đến vài hình ảnh người lớn; hôm nay anh đeo kính không gọng, trông rất có khí chất của dân kỹ thuật…
Trần Việt không kìm được mà nghĩ thầm, Chu Chúc Tinh khi làm việc, thật sự quá đẹp trai.
**
Đường Mịch nhìn tin nhắn “Chiều đến tìm tôi lấy” từ Chu Chúc Tinh, nhất thời trầm mặc.
Tổng giám đốc hôm nay, hiệu suất làm việc thấp đến thế sao?
Chương 04
Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan
Đến giờ ăn trưa, Chu Chúc Tinh không ra nhà ăn mà nhờ Đường Mịch đặt một phần cơm — còn đặt kèm cả bộ dụng cụ ăn dành cho trẻ em.
Trước ánh mắt không giấu nổi vẻ khó hiểu của Đường Mịch, Chu Chúc Tinh khẽ ho một tiếng, hơi ngượng ngùng giải thích: “Là mua cho thú cưng ở nhà.”
Sau khi Đường Mịch rời đi, một khe hở nhỏ trong ngăn kéo được nhẹ nhàng đẩy ra. Đầu tiên là một đôi tay bé xíu xuất hiện ngay trước mặt Chu Chúc Tinh, giây tiếp theo, cái đầu nhỏ của Trần Việt thò lên từ trong ngăn kéo.
Nhìn Trần Việt ló đầu ra, trên mặt Chu Chúc Tinh lập tức nở nụ cười không kiềm chế nổi.
“Bé yêu, đến ăn trưa nào.” Giọng nói dịu dàng của Chu Chúc Tinh vang lên bên tai Trần Việt. Nhìn bàn tay đưa ra trước mặt, Trần Việt dùng hai tay ôm lấy ngón tay Chu Chúc Tinh, cả người đu mình treo lên tay anh.
Chu Chúc Tinh dùng tay còn lại đỡ phía sau lưng cậu bé tí hon, đưa Trần Việt đến phòng nghỉ trong văn phòng, đặt cậu lên bàn, rồi quay lại lấy cơm và bộ dụng cụ ăn nhỏ.
Bữa trưa này vẫn là Chu Chúc Tinh đút từng thìa từng thìa cho Trần Việt ăn hết sạch.
Nhìn Chu Chúc Tinh ăn chẳng được mấy miếng, gần như toàn bộ sự chú ý đều đặt lên mình, khi anh lại đưa thìa đến trước mặt, Trần Việt khẽ lắc đầu: “Anh ăn đi, đừng chỉ lo đút cho em.”
“Được rồi.” Chu Chúc Tinh đáp lấy lệ, nhưng tay vẫn không dừng lại, “Thêm một miếng nữa nhé, bé yêu.”
Trần Việt ngửi thấy mùi thơm, sờ sờ cái bụng gần no của mình, rồi vẫn ngoan ngoãn há miệng.
Ăn thêm một thìa nữa, tranh thủ lúc Chu Chúc Tinh chưa kịp múc thìa tiếp theo, Trần Việt giơ tay vẫy nhẹ, lắc lắc đầu: “Thật sự không ăn nổi nữa rồi, em no rồi.”
Chu Chúc Tinh đành tiếc nuối kết thúc công trình vĩ đại “đút bé yêu ăn trưa”.
Sau bữa trưa, Chu Chúc Tinh lại đưa Trần Việt lên giường nghỉ ngơi một chút.
Trần Việt nằm bên má của Chu Chúc Tinh, chỉ cần ngước mắt là có thể thấy sống mũi cao của anh.
Lúc Chu Chúc Tinh lần thứ n không chịu ngủ mà cứ hôn Trần Việt mãi, cậu giơ bàn tay nhỏ lên che miệng anh lại, chớp chớp mắt: “Anh ngủ đi mà.”
Tối qua rõ ràng là đã ngủ rất muộn rồi.
Khóe miệng Chu Chúc Tinh không nhịn được cong lên, gật đầu đồng ý, nhưng vẫn không chịu nhắm mắt.
Trần Việt nhìn môi anh, cảm nhận được cảm giác mềm mại dưới tay mình. Sau đó cậu buông tay ra, dùng hai tay nhỏ ôm lấy khuôn mặt của Chu Chúc Tinh, hôn nhẹ lên má anh một cái, rồi lại hôn lên khóe môi.
Hôn xong, Trần Việt chạm vào yết hầu của Chu Chúc Tinh, thì thầm: “Anh ngủ đi mà.”
Khóe môi Chu Chúc Tinh lại cong thêm một chút, lần này cuối cùng cũng nhắm mắt, trước khi ngủ còn khều nhẹ má Trần Việt: “Bé yêu, ngủ trưa ngon nhé.”
“Ngủ ngon, anh yêu,” Trần Việt đáp khẽ.
Chỉ vài phút sau, nhịp thở của Chu Chúc Tinh dần ổn định.
Nhưng Trần Việt lại không ngủ được.
Cậu mở mắt, từ góc độ này yên lặng ngắm nhìn Chu Chúc Tinh.
Ừm… Góc chết thế này mà anh ấy vẫn đẹp trai đến vậy, Trần Việt không nhịn được khẽ cong môi cười.
Ngắm một hồi, cơn buồn ngủ cũng kéo đến, Trần Việt dần dần nhắm mắt lại.
Mơ màng trong giấc ngủ, Chu Chúc Tinh cảm thấy bên phải có gì đó chèn ép, như thể có ai đó đang nằm cạnh mình… Anh giật mình mở mắt, quay đầu nhìn sang — Trần Việt đã trở lại cơ thể bình thường, đang nằm ngủ bên phải anh.
Chu Chúc Tinh nhìn chằm chằm gương mặt ngủ say của Trần Việt vài giây, rồi vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu cậu.
Trần Việt thu nhỏ rất đáng yêu, nhưng khi trở lại hình dáng bình thường vẫn vô cùng đáng yêu.
Dù là dáng vẻ nào, anh vẫn yêu Tiểu Nguyệt của mình như thế.
**
Vài ngày sau.
Trên bàn làm việc của Chu Chúc Tinh xuất hiện một món đồ chơi nhỏ cao khoảng 12cm — Là hình Trần Việt đang ôm một chú mèo con, mắt cười tít lại.
Hết Thu Nhỏ