Chương 106
Chương 01
Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan
Những ngày gần đây, Trần Phạn Phạn được Diệp Dư Xu đón về nhà họ Trần — Trần Việt và Chu Chúc Tinh vừa từ nước ngoài du lịch trở về, vẫn chưa kịp đón nhóc con này về nhà.
Mang theo suy nghĩ “muốn thêm một ngày thế giới chỉ có hai người”, Chu Chúc Tinh và Trần Việt quyết định để hai hôm nữa mới đón Trần Phạn Phạn về.
Lần này từ nước ngoài trở về, hai người mang theo không ít đồ đạc, trong đó thứ khiến Chu Chúc Tinh yêu thích nhất chính là hai cặp tai mèo giả được đặt làm riêng. Ban đầu anh chỉ đặt một cặp, nhưng trong lúc trò chuyện với ông chủ tiệm thì bị Trần Việt vô tình nhìn thấy, thế là Trần Việt năn nỉ ỉ ôi, khiến Chu Chúc Tinh phải đặt thêm một cặp nữa.
Vậy là mỗi người một cái, vừa vặn.
Trong những ngày ở nước ngoài, Trần Việt và Chu Chúc Tinh nếu không ra ngoài thì cứ quấn lấy nhau nghịch ngợm trong khách sạn suốt ngày, mới vài lần thôi mà hai cặp tai mèo đó đã dính phải những chuyện không tiện nói ra.
Mở vali ra, Trần Việt nhìn thấy hai cặp tai mèo, nhớ lại mấy lần hoang đường đó, mặt liền hơi ửng đỏ.
Chu Chúc Tinh ở bên cạnh vừa vặn ngẩng đầu lên, thấy mặt Trần Việt hơi đỏ, lại nhìn theo ánh mắt của Trần Việt xuống dưới, rồi liền trông thấy hai cặp tai mèo trong vali.
Anh bật cười, không nhịn được liền ghé sát vào Trần Việt, hôn nhẹ lên tai cậu một cái: “Mèo con.”
Trần Việt rụt cổ lại.
Ngẩng mắt liếc nhìn Chu Chúc Tinh một cái.
Chỉ một cái liếc mắt ấy thôi, khiến Chu Chúc Tinh càng thấy Trần Việt giống một chú mèo con hơn nữa.
Từ rất lâu trước đây, Chu Chúc Tinh đã cảm thấy Trần Việt giống như một chú mèo nhỏ dễ thương, với đôi mắt to tròn ướt át, mỗi lần nhìn bạn là sẽ bị ánh mắt đó làm cho mê mẩn. Không chỉ vậy, những biểu cảm nhỏ và hành động của Trần Việt cũng rất giống mèo con, ví dụ như, khi ăn được món ngon thì sẽ nheo mắt lại, giống hệt như mèo con ăn cá trích nhỏ.
Trần Việt giống như một chú mèo con.
Rất đáng yêu.
Chu Chúc Tinh lúc nào cũng nghĩ như vậy.
Nếu Trần Việt là một chú mèo con, thì cũng là chú mèo con đáng yêu nhất, xinh đẹp nhất, khiến anh thích nhất.
**
Sáng hôm sau, Chu Chúc Tinh bị tiếng “meo meo” đánh thức.
Má bị một sinh vật lông xù cọ qua cọ lại, tiếng mèo kêu ngọt đến phát ngấy khiến Chu Chúc Tinh tỉnh giấc từ trong mộng.
Trần Phạn Phạn bình thường không nhảy lên giường. Chu Chúc Tinh hơi mắc bệnh sạch sẽ, chuyện để mèo nhảy lên giường là tuyệt đối không cho phép, nên Trần Việt thường sẽ để Trần Phạn Phạn lên giường trong phòng ngủ trống bên cạnh để chơi cùng.
Thỉnh thoảng Trần Phạn Phạn có nhảy lên giường thì Trần Việt cũng sẽ lau bốn cái chân của nó bằng khăn ướt trước.
Chu Chúc Tinh nhắm mắt lại, nghĩ là Trần Phạn Phạn nhảy lên giường, đang meo meo gọi anh, chắc là đói rồi. Anh sờ mèo một cái, giọng cũng nhẹ nhàng hơn: “Chút nữa cho con ăn cơm…”
Lời vừa nói ra, động tác sờ mèo của Chu Chúc Tinh bỗng khựng lại — cảm giác không đúng chút nào. Lông của Trần Phạn Phạn rất mềm, nhưng không dài. Còn con mèo này trong tay anh, không những lông nhiều hơn Trần Phạn Phạn, mà còn mềm mượt hơn.
Chu Chúc Tinh lập tức tỉnh táo lại.
Anh quay đầu nhìn sang bên trái, thấy bên đó chăn gối trống trơn, Trần Việt không có trên giường, chỉ còn lại bộ đồ ngủ, và một con mèo Ragdoll trắng đang meo meo nhìn anh.
Con mèo nhỏ này rất đẹp, toàn thân trắng muốt, thân hình hơi nhỏ, mắt tròn vo màu xanh lam, còn có một cái đuôi xù xì.
Thấy Chu Chúc Tinh tỉnh dậy, đôi mắt của con mèo Ragdoll như sáng rực lên, rướn đầu tới cọ vào mặt anh.
Nhìn con mèo xuất hiện vô cớ trên giường mình, lại thêm việc Trần Việt biến mất cùng bộ đồ ngủ nằm đó, trong đầu Chu Chúc Tinh lóe lên một suy nghĩ hết sức hoang đường.
“Bé yêu?” Anh nhìn con mèo Ragdoll, thử gọi một tiếng.
Chương 02
Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan
Nghe thấy tiếng “Bé yêu” ấy, đôi mắt của chú mèo dường như sáng hơn một chút, lại kêu “meo” một tiếng ngọt ngào hơn, động tác cọ vào má Chu Chúc Tinh cũng có phần phấn khích hơn.
Chu Chúc Tinh dịu dàng nắm lấy cổ chú mèo Ragdoll, nhấc nó lên khỏi mặt đất. Chân chú mèo ngắn tũn, bị anh bế bổng như vậy cũng chẳng giãy giụa gì, chỉ ngơ ngác nhìn anh, rồi lại “meo” thêm một tiếng.
“Bé yêu?” Chu Chúc Tinh lại gọi một tiếng.
“Meo.”
“Bé yêu.”
“Meo.”
“Bé yêu!”
“Meo!” Hóa thành mèo rồi, tính khí của Trần Việt rõ ràng cũng kém đi, có vẻ như bị Chu Chúc Tinh gọi đến phát bực, bắt đầu vặn vẹo người định thoát khỏi “ma trảo”.
Thấy dáng vẻ này của Trần Việt, Chu Chúc Tinh bật cười, không trêu nữa, nhẹ nhàng đặt mèo lên ngực mình, lấy ngón tay chạm vào chiếc mũi hồng hồng của cậu: “Sao tự dưng lại biến thành mèo con thế này?”
Trần Việt mèo chớp đôi mắt tròn vo, kêu “meo meo meo” một tràng.
Ừm, Chu Chúc Tinh không hiểu một chữ nào.
Nhưng khi thấy vẻ mặt ngơ ngác của chú mèo, Chu Chúc Tinh cố tình làm ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ: “Ồ…”
Rồi dưới ánh mắt như đang nói “Anh giỏi quá” của Trần Việt, anh liền đáp: “Bé yêu à, anh nghe không hiểu đâu.”
Chú mèo trợn tròn mắt.
Mèo con tức giận đạp vài cái lên ngực Chu Chúc Tinh.
Rồi quay ngoắt người đi, tiện thể thu luôn cái đuôi lông xù về — không cho Chu Chúc Tinh sờ nữa.
Mèo con nổi giận rồi, tình hình nghiêm trọng đấy. Nhưng Chu Chúc Tinh lại thấy Trần Việt thực sự đáng yêu quá chừng.
Khi Trần Việt dựng tai lên, định nghe xem Chu Chúc Tinh dỗ mình thế nào, thì Chu Chúc Tinh lại âm thầm giơ điện thoại lên, chụp liền mấy tấm ảnh bóng lưng giận dỗi của mèo con.
Lúc Trần Việt quay đầu lại, định xem Chu Chúc Tinh đang giở trò gì, thì vừa hay đối mặt với ống kính.
Ánh mắt cậu từ máy ảnh chuyển sang đôi mắt mang ý cười của Chu Chúc Tinh, giận dữ “meo” lên một tiếng, dùng đuôi quất vào ngực Chu Chúc Tinh một cái, rồi lập tức quay đầu đi, không thèm nhìn nữa.
Chu Chúc Tinh biết không thể đùa quá trớn, liền cất điện thoại, chuyên tâm dỗ dành chú mèo thông minh, xinh đẹp và cực kỳ đáng yêu này.
Sau một tràng những lời nịnh nọt, Chu Chúc Tinh chú ý thấy tai của mèo con khẽ động đậy. Anh cố nín cười, giả vờ làm bộ đau khổ: “Một bé cưng đáng yêu như vậy mà nãy giờ lại dùng đuôi đánh anh, tim anh đau quá đi mất…”
Trần Việt làm gì mà không biết Chu Chúc Tinh đang diễn? Nhưng lại không thể không ăn chiêu này của anh.
Được rồi, bổn đại vương meo meo tạm tha cho anh đấy. Trần Việt lắc lắc cái đuôi nhỏ, quay đầu lại nhìn Chu Chúc Tinh.
Chu Chúc Tinh mỉm cười xoa đầu mèo con, rồi lại xoa đến người mèo con. So với Trần Phạn Phạn, lông của Trần Việt khi biến thành mèo còn mềm mượt hơn hẳn. Chu Chúc Tinh không kiềm được, cứ xoa mãi không dừng.
Thật ra Chu Chúc Tinh vốn không có cảm tình gì với động vật lông xù. Những con vật mà người khác thấy dễ thương, trong mắt anh, lông hay không lông cũng như nhau cả thôi.
Trần Phạn Phạn là ngoại lệ.
Có lẽ là kiểu yêu ai yêu cả đường đi lối về, vì yêu Trần Việt, nên Chu Chúc Tinh cũng yêu cả Trần Phạn Phạn bên cạnh Trần Việt.
Kiếp trước Trần Phạn Phạn ăn thành cái xe tải, vậy mà Chu Chúc Tinh vẫn thấy mèo nhà mình đẹp hơn mấy con mèo dễ thương người ta nuôi. Sau này Giang Hữu Chi nhìn thấy “xe tải Trần Phạn Phạn”, lại nhớ đến câu “Không con mèo nào đẹp bằng mèo nhà tôi” của Chu Chúc Tinh, đến mức cạn lời không thốt nổi câu nào.
Nhưng bây giờ, Chu Chúc Tinh mới thật sự hiểu vì sao người khác lại yêu mấy con vật lông xù đến thế.
Vì thực sự đáng yêu quá mà.
Nghĩ đến dáng vẻ thật sự ẩn dưới bộ lông mềm mại kia chính là Tiểu Nguyệt của mình, Chu Chúc Tinh cảm thấy mình sắp bị độ đáng yêu ấy làm cho tan chảy rồi.
Chương 03
Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan
Hôm nay là thứ Bảy, Chu Chúc Tinh không phải đến công ty.
Anh nằm trên giường chơi với Trần Việt đã biến thành mèo con một lúc, khi thì hôn lên móng vuốt nhỏ, khi thì hôn tai nhỏ, lúc lại hôn lên đầu nhỏ.
Có hơi giống fan cuồng mất kiểm soát.
Cuối cùng, chính Trần Việt là người phải lấy móng che miệng Chu Chúc Tinh lại, “hung dữ” mà “meo u” một tiếng, người kia mới chịu dừng.
Trần Việt nhìn bóng lưng Chu Chúc Tinh đi vào nhà vệ sinh, trong lòng thở dài một hơi — đúng là, khi bạn yếu thế, dù có giận cũng chỉ bị coi là đang làm nũng theo một kiểu khác.
Rửa mặt xong, Chu Chúc Tinh ôm Trần Việt xuống tầng.
Bữa sáng hôm nay là sủi cảo tôm do dì Lữ làm. Dì pha cho Trần Việt một ly sinh tố, cho Chu Chúc Tinh một ly cà phê.
Chiếc ly đựng sinh tố là thứ mà lần trước Chu Chúc Tinh đưa Trần Việt đi công tác, Trần Việt đã mua ở một cửa hàng nhỏ. Đó là chiếc ly thủy tinh mang phong cách cổ điển, tông màu xanh lam, bên trên còn có vài nét vàng trang trí.
Hôm qua vừa về nhà, Trần Việt lập tức nhắn tin cho dì Lữ, nói rằng sáng mai muốn uống sinh tố bằng chiếc ly xanh đó.
Dì Lữ không chỉ làm đúng như lời dặn, mà còn trang trí thêm bên cạnh chiếc ly một chút.
Nhìn thấy chiếc ly xinh xắn, Trần Việt động đậy mũi, đôi mắt bỗng sáng bừng lên.
Chu Chúc Tinh nhận ra mèo con trong lòng có phản ứng, liền nhìn theo ánh mắt ấy, khẽ cười mà không nói gì, sau đó bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ: không biết mèo con có uống được sinh tố hay không.
Sau khi ngồi vào bàn, việc đầu tiên mà Chu Chúc Tinh làm là đẩy ly sinh tố sang phía đối diện, tránh xa mình.
Ngay lập tức, anh nhận được ánh nhìn đầy chất vấn từ mèo con trong lòng.
Chu Chúc Tinh chạm ngón tay vào đầu mèo con: “Nhỡ đâu uống vào rồi bị đau bụng thì sao? Bây giờ em đâu phải mèo thường, em là mèo Tiểu Nguyệt. Nếu bác sĩ phát hiện ra em là một chú mèo với cấu tạo xương kỳ lạ, liệu có bị bắt đi nghiên cứu không?”
Tai của Trần Việt khẽ động, sau đó dùng móng bám lấy ngực Chu Chúc Tinh, ngẩng đầu “meo” một tiếng, như thể đang nói: “Em nghe lời anh hết.”
Chu Chúc Tinh mỉm cười hôn lên chiếc mũi hồng nhỏ: “Bé yêu ngoan quá.”
Trần Việt rất thích ăn bánh bao tôm, khi biến thành mèo con cũng vẫn thích sủi cảo tôm.
Chu Chúc Tinh vừa gỡ phần nhân tôm bên trong ra, vừa lấy chiếc đĩa nhỏ mà lần trước anh mua cùng với chăn, đặt bên cạnh.
Anh dùng đũa, từng chút một đút cho mèo con trong lòng ăn, y như đang cho em bé bú vậy.
Trần Việt bị ý nghĩ ấy làm cho ngẩn ra một chút, trong lòng bật cười thầm, ăn tôm cũng trở nên hăng hơn.
Ăn xong bữa sáng, Trần Việt nằm dài trên sofa, để lộ cái bụng tròn lẳn của mình.
Hồi Trần Phạn Phạn còn là một chú mèo con gầy nhẳng, Trần Việt từng cho nó uống sữa. Nhóc con uống rất nhanh, cái bụng chẳng mấy chốc đã phồng lên. Thân hình gầy mà bụng tròn vo, giống hệt một “cánh gà nhồi cơm”.
Thời gian đó, album ảnh của Trần Việt bị mấy tấm hình “cánh gà nhồi cơm vàng” chiếm hết chỗ.
Sau này cậu còn mang ảnh cho Chu Chúc Tinh xem, hai người cùng ngồi cười trước cái bụng phình to của Trần Phạn Phạn, làm nó phát ngượng mà quay đầu bỏ chạy.
Giờ đây, sau khi Trần Việt biến thành mèo con cũng nằm dài trên sofa, cái bụng tròn căng sau bữa ăn, mắt lim dim, dáng vẻ thư thái vô cùng.
Trần Việt nằm đó, trong đầu lại nghĩ — chuyện Trần Phạn Phạn mập lên, thật sự không thể trách nó được. Ăn no rồi mà không muốn động đậy nữa, ai mà cưỡng lại nổi?
Chu Chúc Tinh không biết trong lòng cậu đang có bao nhiêu suy nghĩ, chỉ nhìn chằm chằm vào cái bụng tròn tròn ấy, không nhịn được mà đưa tay ra chọc một cái.
Chú mèo đang nằm dài liền giật bắn mình, thấy người trước mặt là Chu Chúc Tinh, liền trở mình một cái, đôi mắt tròn vo còn nháy một cái, ngọt ngào “meo” lên một tiếng.
Như đang nói: “Anh ơi, chơi với em đi.”
Chu Chúc Tinh hít sâu một hơi, rồi quỳ bên sofa, vùi đầu vào bụng Trần Việt mà hít lấy hít để.
Chương 04
Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan
Buổi chiều.
Chu Chúc Tinh đang ngồi trên ghế lắc ngoài ban công đọc sách, Trần Việt lúc này đang biến thành mèo con thì nằm cuộn trong lòng anh, mắt nửa nhắm nửa mở, đón nắng dịu dàng.
Chỉ mới đọc sách được một lát, điện thoại của Chu Chúc Tinh đã nhận được không ít tin nhắn, thế là anh vừa vuốt mèo vừa trả lời từng cái một.
Nhìn Chu Chúc Tinh bận rộn, Trần Việt chớp chớp mắt, rồi “vèo” một cái bay khỏi vòng tay anh, để lại Chu Chúc Tinh ngơ ngác một mình.
“Bé yêu đi đâu thế?” Chu Chúc Tinh giật mình, tay suýt nữa bấm gửi luôn tin nhắn đang viết dở.
Đáp lại anh là tiếng “meo u” và cái bóng trắng lao vụt đi.
Chu Chúc Tinh nhìn theo bóng dáng ấy, khóe môi cong lên, rồi bình thản thoát khỏi ứng dụng trò chuyện, không vội vã mà mở camera giám sát ra.
Trên màn hình, một chú mèo Ragdoll trắng đang ra sức chạy lên cầu thang với bốn chân ngắn tũn. Ngay sau đó, thân hình nhỏ bé ấy biến mất vào phòng ngủ.
Trần Việt dùng sức ở hai chân sau, nhảy vọt lên tủ đầu giường, rồi bắt đầu dùng đôi móng như trái măng cụt của mình thao tác trên màn hình điện thoại.
Thấy cảnh đó, Chu Chúc Tinh nheo mắt lại, không nhịn được mà phóng to lên.
Chỉ thấy móng mèo vụng về nhập mật khẩu mở khóa màn hình, sau đó ấn nhầm ba lần mới mở đúng được ứng dụng màu xanh lá.
Trần Việt nhìn khung trò chuyện được ghim ở đầu, không hề do dự mà chạm một cái bằng móng nhỏ.
Và bắt đầu chuỗi thời gian dài gõ tin nhắn.
Móng mèo mũm mĩm thật sự rất khó để gõ chính xác những chữ cái nhỏ xíu trên màn hình điện thoại. Trần Việt thử vài lần, không nhịn được mà “meo” lên một tiếng, đôi tai cũng cụp xuống.
Thế nhưng giây sau, chú mèo thông minh đã tìm ra cách giải quyết.
Trần Việt lập tức bỏ điện thoại xuống, chuyển sang chiếc máy tính bảng ở bên cạnh.
Máy tính bảng lớn hơn điện thoại khá nhiều, Trần Việt không mất nhiều công sức để mở khóa, rồi nhanh chóng mở ứng dụng màu xanh, vào đúng khung trò chuyện, bắt đầu gõ từng chữ bằng móng.
Chu Chúc Tinh đang theo dõi trên điện thoại, nheo mắt lại, thoát khỏi phần mềm theo dõi, rồi mở khung chat với Trần Việt.
“Đối phương đang nhập…”
Dòng thông báo đó chẳng biết đã hiện bao lâu, cuối cùng Chu Chúc Tinh cũng nhận được tin nhắn đầu tiên từ mèo con Trần Việt:
Y: Anh ơi, lúc nghỉ ngơi đừng làm việc nữa nhé.
Y: [mèo con xoa đầu]
Khóe môi Chu Chúc Tinh cong lên, trong mắt là thứ tình cảm dịu dàng không thể tan biến. Anh đứng dậy, nhẹ nhàng bước lên lầu, từ khe cửa phòng ngủ khẽ khàng “rình” chú mèo con đang ngồi trên bàn.
Trần Việt, đang chiến đấu với bàn phím, không hề phát hiện ra động tĩnh ngoài cửa, vẫn cặm cụi dùng móng gõ từng chữ một: A-n-h, A-n-h
Gõ sai một chữ, lại xóa đi làm lại. Gõ nhầm chữ, lại cẩn thận gõ lại từ đầu. Trong việc biểu đạt tình yêu với Chu Chúc Tinh, mèo con rất kiên nhẫn.
Cứ thế thêm, bớt, sửa mãi, tin nhắn thứ hai cuối cùng cũng được gửi đi:
Y: Anh ơi, nếu sau này em là một chú mèo con thật, anh còn yêu em không?
Còn chưa kịp để Chu Chúc Tinh trả lời, mèo con lại bắt đầu gõ tin nhắn thứ ba.
Chu Chúc Tinh vẫn đứng ngoài cửa, lặng lẽ đợi câu trả lời tiếp theo.
Y: Anh ơi, nếu em thật sự biến thành một chú mèo con, em vẫn sẽ luôn, luôn, luôn yêu anh. Con người yêu mèo, mèo con cũng sẽ yêu con người.
Thấy dòng tin đó, Chu Chúc Tinh không thể nhịn được nữa, đẩy cửa phòng ra, lập tức ôm lấy chú mèo con đang ngồi trên bàn, dịu dàng hôn lên mũi cậu, nhẹ giọng nói: “Dù em có thực sự biến thành mèo con, thì cũng là chú mèo thông minh nhất, xinh đẹp nhất, đáng yêu nhất, là chú mèo mà anh thích nhất. Là bé yêu Tiểu Nguyệt của anh.”
“Anh sẽ mãi mãi yêu em.”
“Meo!”
Hết biến mèo