TruyenVnFull
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
    • Ngôn Tình
    • Đam Mỹ
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Xuyên Không
    • Hài Hước
    • Huyền Huyễn
    • Hệ Thống
    • Kiếm Hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Trọng Sinh
    • Võng Du
Sign in Sign up
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
    • Ngôn Tình
    • Đam Mỹ
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Xuyên Không
    • Hài Hước
    • Huyền Huyễn
    • Hệ Thống
    • Kiếm Hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Trọng Sinh
    • Võng Du
Sign in Sign up
Prev
Next

Chương 87

  1. Home
  2. Ánh Trăng Nhặt Lấy Sao Trời
  3. Chương 87
Prev
Next

Chương 87

Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan

Trần Việt khựng lại khi mở cửa, đứng bất động nhìn người trước mặt. Chớp mắt hai lần, cậu mới nhận ra đây không phải là ảo giác, Chu Chúc Tinh mà cậu đã mong nhớ suốt hai ngày qua, người thật, rõ ràng, chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới, đang đứng ngay trước mặt mình.

Mũi của Trần Việt bỗng cay xè, vành mắt đỏ hoe không thể kìm lại được: “Sao anh lại… về rồi?”

“Vì nghe Tiểu Nguyệt nói nhớ anh, nên anh về thôi.” Chu Chúc Tinh cười trả lời.

Hai người vào nhà, Trần Việt vẫn không rời mắt khỏi Chu Chúc Tinh, tay cầm hộp bánh bao tôm nóng hổi mà đối phương mang đến. Cậu nhìn anh cởi áo khoác, thay dép, rồi tiến lại gần, ôm lấy mình.

Trần Việt nhắm mắt lại, khẽ hít mũi. Rất nhiều điều muốn nói nghẹn nơi cổ họng, nhưng lại chẳng thể thốt ra.

Cậu chợt nhớ tới cặp đôi yêu xa lần trước gặp hồi đại học lúc bị ốm, giờ cậu mới thật sự hiểu vì sao cô gái ấy lại khóc. Khi người mà mình mong mỏi đến tận khuya khoắt gió sương chỉ để được gặp mình, khi nhìn thấy ánh mắt đầy xót xa của người ấy, cảm nhận được hơi ấm thật sự, hít hà mùi hương quen thuộc trên cơ thể người kia, nước mắt sẽ tự động chảy ra.

“Công việc xong xuôi hết rồi. Lẽ ra anh đặt vé sáng mai mới bay, nhưng biết Tiểu Nguyệt nhà anh bị ốm, lại còn nói nhớ anh nữa. Anh không chờ đến sáng nổi.” Chu Chúc Tinh vuốt nhẹ lưng Trần Việt, khẽ thở dài. “Giờ này hầu như nhà hàng nào cũng đóng cửa rồi, may mà tìm được một quán mở đến hai giờ sáng. Không biết mùi vị thế nào.”

Không nghe thấy Trần Việt trả lời, cảm nhận được thân người cậu hơi run nhẹ cùng tiếng hít mũi khe khẽ, Chu Chúc Tinh buông cậu ra, liền thấy khuôn mặt xinh đẹp ấy đang rơi nước mắt, môi chặt môi, mắt cụp xuống.

“Sao lại khóc thế, hửm?” Chu Chúc Tinh khẽ nghiêng người, gỡ miếng dán hạ sốt đang sắp rơi khỏi trán Trần Việt, rồi dùng ngón tay cái nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt cậu. Giọng anh đầy thương yêu xen chút ý cười.

Trần Việt ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt Chu Chúc Tinh đang ở ngay trước mặt, gần đến mức chỉ cách hai nắm tay. Cậu lại hít mũi một cái, lắc đầu, khẽ nói: “Em chỉ là rất muốn khóc, cũng không biết vì sao.”

Chu Chúc Tinh bật cười, cúi đầu đặt một nụ hôn nhẹ lên khóe môi Trần Việt: “Đừng khóc nữa, anh ở đây rồi.”

Trần Việt theo phản xạ lùi lại một bước nhỏ, nói nhỏ: “Sẽ lây cho anh mất.”

Chu Chúc Tinh chẳng hề sợ, lại đặt thêm một nụ hôn nữa lên môi cậu: “Vậy thì cùng ốm với em.”

Nghe vậy, Trần Việt cũng bật cười thành tiếng: “Thế thì hai bệnh nhân chỉ còn nước để Phạn Phạn chăm sóc thôi.”

Trần Phạn Phạn đang nằm cạnh chân Chu Chúc Tinh l**m móng vuốt, dường như hiểu được mình vừa được nhắc tới, ngẩng đầu nhìn hai ông ba một cái, rồi lại cúi xuống tiếp tục l**m móng.

Trần Việt ngồi trên sofa, Chu Chúc Tinh đã thay sang bộ đồ ngủ, rồi ngồi cạnh cậu.

Anh dùng trán mình chạm nhẹ vào trán Trần Việt: “Hình như không còn sốt nữa rồi.”

“Hạ rồi, còn 37 độ 5.” Trần Việt trả lời.

“Vẫn còn hơi sốt nhẹ. Nào, ăn tạm chút gì đi. Em có muốn uống nước táo không? Anh nhớ trong tủ lạnh còn mấy quả táo, để anh hầm cho em một bát nước táo nhé?” Chu Chúc Tinh bưng hộp bánh bao tôm lên hỏi, ngay giây sau định đứng dậy vào bếp.

Trần Việt lắc đầu, kéo tay áo Chu Chúc Tinh lại: “Không muốn uống, chỉ muốn nhìn anh thôi.”

Hai ngày đi công tác, Chu Chúc Tinh gần như làm việc với tốc độ cao nhất, sau đó lại ngồi tàu cao tốc hơn sáu tiếng. Trên tàu anh không ngừng lo lắng cho Trần Việt, hầu như chẳng chợp mắt, đã ở trạng thái chờ lệnh suốt mười mấy tiếng đồng hồ rồi. Nhìn thấy tia máu trong mắt Chu Chúc Tinh, Trần Việt xót xa: “Mai về cũng được mà, đi lại thế này mệt lắm.”

“Vì muốn sớm gặp em, nên không thấy mệt chút nào.” Chu Chúc Tinh vừa nói, vừa đưa bánh bao tới sát miệng Trần Việt.

Trần Việt ăn vài miếng rồi không muốn ăn nữa, cậu bới phần nhân tôm trong bánh ra đặt xuống đất, Trần Phạn Phạn đang ăn rất ngon lành.

“Cho nhóc con này ăn đêm luôn vậy.” Nhìn cảnh Phạn Phạn gặm con tôm, Trần Việt lấy điện thoại chụp lại.

Trong lúc Trần Việt bận chụp ảnh, Chu Chúc Tinh đã đi lấy thuốc hạ sốt, đưa thuốc và nước ấm cho cậu: “Uống thuốc.”

Uống thuốc xong, Trần Việt rửa mặt rồi chui vào chăn, đợi Chu Chúc Tinh tắm xong ra.

Lần này Chu Chúc Tinh tắm rất nhanh, sấy tóc xong liền lên giường.

Hai ngày không gặp, ánh mắt vừa chạm nhau, đôi môi hai người như dính keo, lập tức dính chặt lấy nhau.

Như thể muốn bù lại toàn bộ những nụ hôn đã thiếu suốt hai ngày qua.

“Lần sau mà bị bệnh, nhất định phải nói với anh ngay.” Chu Chúc Tinh nhìn thẳng vào mặt Trần Việt, nghiêm túc nói, “Đừng lo lắng chuyện khác, nhất định phải nói với anh. Anh không ngại phiền phức, mà em cũng không phải gánh nặng. Giống như em từng nói, giữa chúng ta phải thành thật với nhau.”

Trần Việt gật đầu: “Vậy anh cũng phải nói với em ngay nếu có chuyện gì. Không được giấu em.”

Chu Chúc Tinh gật đầu đồng ý ngay lập tức.

“Ngày mai anh còn đi làm không?” Trần Việt hỏi.

Chu Chúc Tinh đổi tư thế, nắm lấy tay Trần Việt: “Không đi. Ở nhà với em.”

“À đúng rồi, sao anh biết hôm qua em bị lạnh?” Trần Việt lại hỏi.

“Không cẩn thận nghe được cuộc điện thoại giữa Đường Mịch và Tưởng Tùng Tầm, sao tối qua không thoải mái mà không nói với anh?”

“Em tưởng chỉ là thức khuya quá, chóng mặt bình thường thôi, ngủ một giấc là khỏi, không ngờ lại bị sốt.” Trần Việt thở dài, “Dạo này em cũng ít đến phòng gym.”

Chu Chúc Tinh mỉm cười: “Hay là cải tạo tầng dưới thành phòng gym nhé?”

Trần Việt “A” một tiếng ngạc nhiên.

“Dạo trước anh vừa mới mua lại.” Chu Chúc Tinh lại không kìm được mà véo má Trần Việt, “Ban đầu định cho em một bất ngờ, lịch chụp ảnh của em dạo này hot như vậy, không nghĩ đến việc mở một studio sao?”

“Nhưng rồi anh lại nghĩ, em không thích mấy chuyện này, thấy phiền phức, nên thôi vậy. Ban đầu còn đang phân vân không biết cải tạo thế nào, giờ thì tốt rồi, khỏi phải lo.”

Trần Việt một lần nữa bị cái kiểu “tổng tài bá đạo” này của Chu Chúc Tinh làm cho rung động sâu sắc. Cậu không từ chối, suy nghĩ vài giây rồi đồng ý: “Được đó, như vậy sau khi anh tan làm mỗi ngày, hai đứa mình còn có thể xuống dưới tập cùng nhau.”

Hai người lại trò chuyện một lúc, Trần Việt hỏi: “Sắp nghỉ rồi phải không?”

Chu Chúc Tinh gật đầu: “Còn khoảng mười ngày nữa.”

“Sau Tết, mình đi du lịch nha?” Trần Việt đề nghị.

Chu Chúc Tinh đương nhiên không có ý kiến gì: “Được, em muốn đi đâu?”

Trần Việt nghĩ một lúc, nói ra mấy cái tên địa danh: “Nhiều nơi muốn đi lắm, có một nơi nhất định phải đi, người ta bảo các cặp đôi đến đó thì sẽ mãi mãi bên nhau.”

Không ngờ Trần Việt lại khá tin vào mấy điều như vậy, Chu Chúc Tinh mỉm cười, gật đầu: “Được, nghe theo em hết.”

Nói đến chuyện này, mắt Trần Việt sáng rực lên: “Thật ra em rất mong được đi du lịch cùng người mình yêu, cùng leo núi, cùng ngắm biển, cùng nhau ngắm cảnh ở một thành phố xa lạ, mọi thứ xung quanh đều xa lạ, chỉ có người bên cạnh là thân quen.”

Một nơi xa lạ, hai người tựa vào nhau. Nắm tay người mình yêu, là có thể đi rất rất xa.

“Được.” Dù Trần Việt nói gì, Chu Chúc Tinh cũng đều vô điều kiện ủng hộ.

Nhìn thấy những tơ máu đỏ trong mắt Chu Chúc Tinh, Trần Việt có chút áy náy, sao lại nói chuyện lâu như vậy. Cậu đưa tay chạm nhẹ vào mặt Chu Chúc Tinh, cúi xuống hôn lên mí mắt anh, giọng nói đầy xót xa: “Anh yêu, ngủ đi.”

Chu Chúc Tinh khẽ “Ừm”, đầu mũi cọ cọ vào Trần Việt: “Ngủ ngon, bé yêu.”

Dùng tay che đôi mắt của Chu Chúc Tinh lại, Trần Việt nhìn người kia nhắm mắt, mỉm cười, không kìm được cúi xuống hôn lên mí mắt còn lại: “Ngủ ngon, anh yêu.”

Hết chương 87

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 87"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

TruyenVnFull 2025 - www.truyenvnfull.com

Sign in

Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to TruyenVnFull