Chương 95
Chương 95
Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan
Chớp mắt đã đến ngày giao thừa.
Mấy ngày gần đây, mẹ Chu thỉnh thoảng nhắn tin cho Chu Chúc Tinh hỏi dạo này anh thế nào, rồi hỏi anh có đưa Trần Việt về nhà họ Chu ăn Tết không, đồng thời truyền cho Chu Chúc Tinh một tin sốc — bà muốn ly hôn với cha Chu.
Lời nói của Trần Việt ở bệnh viện như một chiếc gai đâm vào lòng mẹ Chu, bà suốt đêm không ngủ được. Ngày hôm sau bà đến bệnh viện thăm cha Chu, gặp Lương Nhu vào phòng bệnh, vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người. Bà nghe thấy Lương Nhu nói hắn sẽ tìm một người phụ nữ kết hôn sinh con, sở thích với đàn ông sẽ thay đổi, hắn hy vọng cha Chu cho mình một cơ hội. Cha Chu im lặng vài giây rồi đáp — thế thì phải chứng minh cho ông thấy đi.
Người tình ngày đêm bên cạnh hóa ra là một con quỷ không từ thủ đoạn để lấy tiền bạc, danh vọng và quyền lực, mẹ Chu đột nhiên cảm thấy người đó rất xa lạ. Người thanh niên bà yêu, người nhiệt huyết tràn đầy, người dịu dàng nói với ba “Con gái phải biết yêu bản thân”, người thanh niên hứa với bà “Anh sẽ yêu em”, hóa ra đã từng chút một biến mất theo dòng thời gian.
Lương Nhu rời đi, mẹ Chu như chẳng có chuyện gì xảy ra bước vào phòng bệnh, như thường lệ, bà đặt hộp cơm trên bàn, nhìn cha Chu ăn trưa.
Bà nhìn cha Chu đang uống cháo, không báo trước nói: “Chúng ta ly hôn đi.”
Năm mới này đối với cha Chu mà nói chẳng yên ổn chút nào. Trước tiên là vợ làm loạn đòi ly hôn không nói lý do. Hai đứa con trai đều thích đàn ông, một đứa còn kết hôn với đàn ông rồi. Kể từ khi ông vào bệnh viện, người thứ ba cũng không đến thăm ông.
Năm mới này đối với Chu Chúc Tinh mà nói, có lẽ là cái Tết vui vẻ nhất trong đời.
Mẹ chủ động tìm anh nói chuyện. Hai người đối diện nhau, trông như hai người lạ. May mà Trần Việt đứng bên cạnh đưa ra chủ đề, mới làm không khí đỡ căng thẳng hơn. Khi hai người bắt đầu nói nhiều hơn, Trần Việt tìm cớ tạm rời đi, chỉ để lại Chu Chúc Tinh và mẹ Chu.
Một lúc sau, thấy mẹ Chu đã rời đi, Trần Việt mới trở lại chỗ ngồi, “Nói chuyện thế nào rồi?”
Chu Chúc Tinh nhìn anh, “Có thể nói là… cuộc nói chuyện thoải mái nhất trong hơn hai mươi năm qua.”
Nghe câu trả lời, Trần Việt cười, “Từ từ thôi anh.”
Chu Chúc Tinh chỉ nhìn anh, ánh mắt tràn đầy dịu dàng, cũng cười cong mắt, “Ừm, từ từ thôi.”
Dừng vài giây, Chu Chúc Tinh nghiêm túc nói: “Cảm ơn em, bé yêu.”
Cảm ơn tình yêu của em, cảm ơn sự dịu dàng của em, cảm ơn em luôn ở bên anh.
Có vẻ hiểu được ý nghĩa của câu “cảm ơn” này, Trần Việt cười cong mắt như trăng khuyết, “Không cần cảm ơn đâu, anh.”
**
Năm mới này, Chu Chúc Tinh đón Tết ở nhà họ Trần.
Nhân tiện cũng mời mẹ Chu đến.
Không phải do Chu Chúc Tinh đề cập, mà là Trần Việt lén lút nói với Diệp Dư Xu một chút, rồi chủ động đi tìm mẹ Chu. Mẹ Chu và cha Chu đang cãi nhau về việc ly hôn, làm sao có thể yên ổn ở cùng nhau đón Tết được, nên sau khi gặp Diệp Dư Xu một lần, mẹ Chu vui vẻ đồng ý.
Không khí Tết ở nhà họ Trần rất tốt. Dì Vương đã nghỉ phép về nhà ăn Tết, cả nhà cùng nhau ở trong bếp gói sủi cảo, hầu như năm nào cũng vậy. Năm nay có chút khác, thêm hai người cùng gói bánh.
Dù Chu Chúc Tinh ở những mặt khác rất xuất sắc, nhưng gói sủi cảo thì thực sự không ổn. Nhìn những chiếc bánh kỳ quặc, Trần Việt không nhịn được cười, “Anh, hóa ra anh cũng có chuyện không giỏi à.”
Chu Chúc Tinh sờ mũi, chỉ tập trung nhìn động tác trên tay cha Trần, lén học theo, cũng có chút hiệu quả, nhìn bánh không còn kỳ dị nữa, Chu Chúc Tinh quyết tâm — lần sau nhất định phải gói được bánh mà khiến Tiểu Nguyệt cảm thấy đẹp mắt.
Có vẻ nhận ra Chu Chúc Tinh đang suy nghĩ gì đó, Trần Việt lấy ngón tay đầy bột mì xoa lên mặt đối phương, “Anh gói sủi cảo hình gì em cũng thích.”
Nói xong, cậu lại nói với cha Trần, “Ba, con muốn ăn sủi cảo do người yêu con gói.”
Cha Trần hơi bất lực cười, nói “Được.”
Đêm giao thừa, mọi người chen chúc trong bếp, cha Trần phụ trách xào nấu, mẹ Trần phụ trách thái rau, Trần Việt và Chu Chúc Tinh rửa rau bên cạnh, mẹ Chu thì giúp đỡ lấy đồ. Ban đầu tưởng sẽ rất ngại ngùng khi hòa nhập vào nhà họ Trần, nhưng trải nghiệm thực tế khiến mẹ Chu nhận ra hoàn toàn không phải như vậy.
Tối hôm đó, bà đã thấy Chu Chúc Tinh nở nhiều nụ cười trên mặt, thậm chí còn cảm thấy anh ở nhà họ Trần thoải mái hơn ở nhà họ Chu.
Cha Trần làm một mâm cơm lớn. Khi ông xào nấu, Chu Chúc Tinh đứng bên cạnh xem. Hai người không biết từ lúc nào bắt đầu nói chuyện, cha Trần bắt đầu hồi tưởng lại những ngày theo đuổi mẹ Trần: “Ngày đó để theo đuổi Tiểu Xu, ba học được rất nhiều thứ. Bà ấy khó tính, không thích cơm canh ở nhà ăn, nên ba học nấu ăn, mỗi ngày mang cơm cho bà ấy. Ban đầu ba nấu rất tệ, mấy loại rau đều bị hỏng hết, sau đó không chịu bỏ cuộc, đăng ký lớp học nấu ăn, cuối cùng một ngày ba mang cơm trưa cho Tiểu Xu, bà ấy khen ba nấu ngon.”
“Rồi ba đi làm, tan ca là nấu cơm cho Tiểu Xu, bà ấy thấy ba vất vả nên thuê dì Vương đến, rồi cũng học nấu ăn, bắt đầu mang cơm cho ba.” Nói đến đây, Trần Tuấn Anh mỉm cười, “Thật ra mấy bữa đầu vị chẳng ngon lắm, lúc thì quá mặn, lúc thì chưa chín, nhưng ba vẫn ăn hết. Đó là do vợ mình tự tay nấu cho mà, ba vui còn không kịp.”
“Rồi lại phải nhập viện, nằm bệnh viện truyền nước mấy ngày.” Diệp Dư Xu bắt lời, nũng nịu nhìn ông một cái, “Rõ ràng biết đậu que chưa chín có độc mà vẫn cố ăn hết phần đó, khiến mẹ mấy ngày không ngủ được, suýt nữa thì ám ảnh chuyện nấu ăn luôn.”
Nghe vậy, Trần Tuấn Anh cười “hẹ hẹ,” chạm nhẹ vào Diệp Dư Xu.
Chu Chúc Tinh đứng bên cạnh nghe, trong lòng lặng lẽ ghi nhớ một điều — phải rèn luyện kỹ năng nấu ăn thật tốt, tuyệt đối không được mang đồ ăn chưa chín tới trước mặt Trần Việt.
Cả nhà ngồi bên nhau, ti vi chiếu chương trình Gala Tết, mẹ Chu và mẹ Trần ngồi cạnh nhau, nói chuyện không ngừng. Cha Trần cũng rất tinh tế, không làm phiền hai người, bắt đầu nói chuyện với Chu Chúc Tinh và Trần Việt. Ông và Chu Chúc Tinh đều uống một chút rượu, không nhiều, chủ yếu là để vui vẻ.
Sau đó dần dần cuộc trò chuyện của ba người trung niên chuyển sang chủ đề mới, hai người trẻ tuổi ở đó trở nên lạc lõng, chỉ nhìn nhau say đắm, như thể giây tiếp theo sẽ hôn nhau.
Chương trình Gala Tết cũng không thu hút được sự chú ý, Trần Việt nhìn ba người nói chuyện vui vẻ, lặng lẽ nắm tay Chu Chúc Tinh, “Ba mẹ, chúng con lên phòng trước nhé.”
“Đi đi đi, đừng quên lúc 12 giờ phải xuống ăn sủi cảo nhé.” Diệp Dư Xu vẫy tay.
Trần Việt và Chu Chúc Tinh tay trong tay lên lầu.
Nhìn bóng lưng hai người rời đi, mẹ Chu không kiềm được nhìn chăm chú vài giây. Bên cạnh, Diệp Dư Xu để ý thấy, cười nói: “Hai đứa trẻ này tình cảm thật tốt.”
Mẹ Chu gật đầu, “Ừm, như vậy là tốt rồi.”
**
Hai người lên lầu vào phòng ngủ, không làm chuyện gì quá đáng, chỉ hôn nhau, ôm nhau, rồi bắt đầu chơi máy chơi game. Khi còn năm phút nữa là đến 12 giờ, Trần Việt và Chu Chúc Tinh xuống lầu.
Mỗi người cầm một bát sủi cảo bắt đầu ăn. Trần Việt lần lượt nhìn qua những chiếc bánh trong bát, rồi ăn. Đến khi chỉ còn một chiếc bánh cuối cùng, cậu đặt chiếc bánh đó vào bát của Chu Chúc Tinh.
Chu Chúc Tinh không thấy gì bất thường, chỉ nghĩ đối phương ăn no rồi, anh gắp chiếc bánh đó cho vào miệng.
Giây tiếp theo, anh cắn phải một v*t c*ng.
— Là một đồng xu.
Khi anh nhìn chằm chằm vào đồng xu đó, tiếng chuông 12 giờ vang lên.
“Anh, năm mới vui vẻ! Ăn được bánh có đồng xu, năm nay anh sẽ phát tài lớn đó!” Trần Việt nghiêng sát gần Chu Chúc Tinh, mắt cười cong, vui vẻ nói.
Ánh mắt Chu Chúc Tinh động đậy.
Anh đặt đũa bát xuống, cũng mỉm cười, “Năm mới vui vẻ, bé yêu.”
Năm mới, Chu Chúc Tinh sẽ tiếp tục phát tài, chăm chỉ kiếm tiền nuôi Tiểu Nguyệt.
Hết chương 95