Chương 96
Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan
Sáng sớm mùng một Tết, Trần Việt đã bị Chu Chúc Tinh gọi dậy. Vừa mở mắt, cậu đã thấy trước mặt một thứ đỏ rực, nhìn kỹ thì là một bao lì xì.
Trần Việt tỉnh ngủ ngay lập tức, mở to mắt nhìn bao lì xì trước mặt, nghe chủ nhân của nó cười khúc khích nói: “Bé yêu, năm mới vui vẻ.”
Ánh mắt Trần Việt rời bao lì xì nhìn lên mặt Chu Chúc Tinh, khi nhìn chạm mắt nhau, cậu cười nhận lì xì, “Anh, năm mới vui vẻ!”
Rửa mặt xong xuống lầu, Trần Việt lần lượt chúc Tết ba người lớn, sau đó vui vẻ nhận được ba bao lì xì đỏ to. Chu Chúc Tinh cũng cầm ba bao lì xì nặng trĩu trên tay, một lúc mà có phần hơi bối rối.
Không lâu sau bữa sáng, có người gõ cửa nhà họ Trần. Trần Việt ra mở, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc lâu ngày không gặp, còn chưa kịp phản ứng, Cố Tân Nhạc đã đặt đồ xuống, ôm lấy cậu thật chặt, “Tiểu Việt Việt, có nhớ tôi không!”
“Buông tay ra đã!” Trần Việt vỗ vai Cố Tân Nhạc.
Cố Tân Nhạc buông ra, “chậc” một tiếng: “Yêu rồi là đến ôm một cái cũng không cho à?”
Trần Việt cười, gật đầu, “Đúng đó.”
“Có người yêu rồi thì quên bạn bè luôn.” Cố Tân Nhạc “hừ” một tiếng, cầm hộp quà trên sàn bước vào trong, vừa đi vừa gọi to: “Dì Diệp! Chú Trần!”
Diệp Dư Xu và Trần Tuấn Anh chưa ra, Cố Tân Nhạc trước tiên nhìn thấy một anh chàng phong độ đứng đó, cậu nhướn mày, liếc Trần Việt rồi nở nụ cười phóng khoáng với anh chàng đẹp trai, “Chính là bạn trai của Tiểu Việt phải không? Tôi tên Cố Tân Nhạc, là bạn thời thơ ấu của nó. Sớm nghe Tiểu Việt nhắc đến anh rồi, nói anh đẹp trai đến mức làm người ta choáng váng, ngoài đời còn đẹp hơn cả ảnh. Nhưng so với tôi thì vẫn kém một chút.”
Việc này cũng tiện lợi, không cần phải hẹn hai người gặp riêng. Trần Việt nhìn Chu Chúc Tinh và Cố Tân Nhạc chào hỏi nhau, không nhịn được gật đầu.
Ngày hôm đó không chỉ có Cố Tân Nhạc đến chúc Tết, còn có nhiều họ hàng khác. Có vài gia đình còn dẫn theo trẻ con. Đứa bé mới hai tuổi, chưa mọc đủ răng, nói năng còn líu lưỡi, nhưng đôi mắt đen láy to như nho, gương mặt nhìn nghiêng bầu bĩnh như Crayon Shin-chan, bàn tay cũng nhỏ xíu. Nắm chặt cây kẹo que, cứ ngẩng đầu nhìn Trần Việt lúc này lúc kia, lại nhìn Chu Chúc Tinh.
Đứa trẻ quá dễ thương khiến Trần Việt tan chảy cả tim, không nhịn được vươn tay véo má đứa trẻ, véo một cái rồi lại một cái.
“Rất thích trẻ con à?” Đứa trẻ được mẹ bế lên, Trần Việt ngồi trên sofa, ánh mắt không khỏi dõi theo bên đó. Chu Chúc Tinh thấy vậy, không nhịn được hỏi.
“Trẻ con dễ thương ai mà không thích, vừa nãy còn gọi hai chúng mình là anh hai, mặt bầu bĩnh, tay nhỏ xíu…” Trần Việt không nhịn được nói, “Nhưng nếu bảo em nuôi thì thôi khỏi nhé.”
“Hửm?”
Trần Việt nhìn về phía Chu Chúc Tinh, cười, “Em vẫn thích hai người chúng ta ở bên nhau tận hưởng thế giới riêng hơn.”
Chu Chúc Tinh không kìm được mỉm cười.
Ừm, anh cũng nghĩ vậy. Trẻ con có gì hay ho đâu, không dễ thương bằng Tiểu Nguyệt nhà anh, trong nhà có một đứa con là đủ rồi.
**
Mùng ba Tết, Trần Việt và Chu Chúc Tinh thu dọn hành lý, lên máy bay đến một thành phố khác bắt đầu chuyến du lịch kéo dài vài ngày.
Đến nơi, hai người đến khách sạn để đồ, thu xếp xong thì đi chùa. Trần Việt cầm chiếc máy ảnh mới mua, Chu Chúc Tinh đeo ba lô, hai người tay trong tay đi trên con phố đông người.
“Người đông quá.” Trần Việt lặng lẽ nắm chặt tay Chu Chúc Tinh, liếc nhìn chiếc máy ảnh đang quay phim.
Cậu đặc biệt mua chiếc máy này trước Tết, nhận được đúng ngày cuối cùng trước khi điểm giao hàng đóng cửa, để dành cho chuyến đi sau Tết này — Trần Việt muốn thử học quay vlog, kênh video ngắn mà cậu lập khi vừa sống lại vẫn chưa đăng tải tác phẩm nào. Giờ cậu rất muốn trải nghiệm cảm giác làm một vlogger.
Chu Chúc Tinh biết chuyện không phản đối mà còn ủng hộ hết mình. Trần Việt còn trẻ, làm gì cũng có cơ hội sửa sai, Chu Chúc Tinh luôn là chỗ dựa, luôn đứng sau bảo vệ cậu.
Được người yêu ủng hộ, tinh thần Trần Việt lên cao, cậu chuyên xem kỹ thuật quay vlog trên mạng, kéo theo Chu Chúc Tinh cùng học.
“Nắm chặt anh nhé, đừng để lạc mất nhau.” Chu Chúc Tinh cũng nắm tay Trần Việt, nhẹ giọng nói.
Mùa Tết chỗ nào cũng đông người, hai người đi đi dừng dừng, hầu như chẳng ngắm được nhiều cảnh, toàn là người chen chúc, tay họ đan chặt nhau cũng bắt đầu ra mồ hôi.
“Nóng quá.” Trần Việt cảm nhận bàn tay ấm áp của hai người, không khỏi nói.
Chu Chúc Tinh cười, “Nhưng anh không muốn buông tay, sao bây giờ?”
Trần Việt thuận thế tựa đầu vào vai anh một giây, “Vậy thì không buông, em cũng không muốn buông.”
Đường lên núi, bình thường đi một tiếng là đến, lần này họ đi mất gần ba tiếng. Đến chùa nửa đường, hai người dừng lại. Trần Việt bảo Chu Chúc Tinh chờ, rồi chạy đi đâu đó.
Chu Chúc Tinh không hỏi, chỉ đứng yên chờ.
Không lâu sau, Trần Việt ngược dòng người đi lại gần Chu Chúc Tinh.
Cậu bước tới trước mặt Chu Chúc Tinh, hai tay cầm một chiếc bùa bình an, mắt cười cong, “Anh, em xin cho anh chiếc bùa bình an này, nhất định phải giữ kỹ nhé.”
“Ba năm đó… thực ra mỗi năm em và mẹ đi chùa, em đều xin cho anh một chiếc bùa bình an, nhưng cuối cùng vẫn không dám đưa. Tại em không đủ dũng cảm.” Trần Việt nhìn thẳng vào mắt Chu Chúc Tinh, nói chân thành, “Giờ em tặng anh chiếc bùa này, từ nay về sau, mỗi năm, mỗi lần xin bùa bình an, em sẽ không giấu nữa.”
Im lặng ba giây, Chu Chúc Tinh nhận lấy chiếc bùa, cảm thấy mắt cay cay, chẳng nói được lời nào.
Trần Việt cảm nhận được cảm xúc của anh, chỉ mỉm cười, giơ máy ảnh lên, chỉnh sang chế độ selfie, khoác vai Chu Chúc Tinh, quay đầu cười với anh, “Anh, cười một cái đi.”
Chu Chúc Tinh không nhìn máy ảnh, chỉ nghiêng đầu nhìn mặt nghiêng của Trần Việt, ánh mắt tràn ngập yêu thương và dịu dàng.
Trần Việt nhìn về máy ảnh, không nhịn được nói, “Xin cho anh một chiếc bùa bình an, anh cảm động quá mất rồi.”
Nói xong, cậu chỉnh máy ảnh về chế độ chụp, rồi lịch sự gọi một cô gái trong đám đông, “Chào bạn, có thể giúp chúng tôi chụp một tấm ảnh được không?”
Cô gái hơi ngỡ ngàng một chút, gật đầu rồi nhận lấy máy ảnh.
Trần Việt đứng bên cạnh Chu Chúc Tinh, cậu quay đầu nhìn Chu Chúc Tinh một cái rồi nhìn vào ống kính.
Cô gái giơ máy ảnh lên, nói, “Tôi sẽ chụp nhé, 3, 2, 1…”
Cô gái chụp liên tiếp mấy tấm, rồi đặt máy ảnh xuống, đưa trả cho Trần Việt. Ánh mắt cô bất chợt dừng lại ở chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái của hai người, không khỏi khựng lại.
“Cảm ơn bạn nhé, chúc mừng năm mới!” Trần Việt nhận máy, mỉm cười cảm ơn.
Cô gái nhẹ nhàng vẫy tay, “Không sao mà.”
Sau một giây, cô cười nói, “Cũng chúc hai bạn năm mới vui vẻ, bền lâu hạnh phúc.”
“Sẽ vậy thôi, cảm ơn lời chúc của bạn.” Chu Chúc Tinh nghe vậy, mỉm cười đáp lại.
Bền lâu hạnh phúc.
Cả đời này nhất định sẽ có.
Hết chương 96