Chương 97
Chương 97
Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan
Bên ngoài quá đông người, Trần Việt và Chu Chúc Tinh chưa leo lên đến đỉnh núi đã xuống. Dành cả buổi chiều đi bộ, cả hai đều hơi đói. Ban đầu định tìm nhà hàng ăn, nhưng đều phải xếp hàng rất lâu, hai người thấy phiền nên quay về khách sạn gọi đồ ăn mang về.
Nhân lúc đồ ăn chưa tới, hai người lật xem ảnh và video trong máy ảnh.
Nhìn bức ảnh chụp chung vừa rồi, Trần Việt cười nói: “Có thể in mấy tấm này ra, cảm giác chuyến đi này về nhà tấm ảnh trên tường sẽ bớt trống nhiều.”
“Ừm, từ từ sẽ lấp đầy hết.” Chu Chúc Tinh cũng cười, tiến tới hôn nhẹ lên môi Trần Việt.
Vài ngày qua, hai người đi qua hai thành phố, mỗi nơi chỉ ở ngắn hai ngày, nhanh chóng check-in tham quan, rồi thưởng thức món đặc sản địa phương, chuyến đi coi như xong. Mấy ngày đó, mỗi ngày hai người đều đạt gần hai vạn bước đi bộ trên WeChat.
Ngày trước khi về thành phố A, Trần Việt nằm dài trên giường khách sạn thở dài, “Ngày mai là phải về rồi.”
Trong vali vẫn còn bộ đồ ngủ, nhưng mấy ngày qua chạy đi chạy lại, chẳng có thời gian hay tâm trạng để mặc. Mỗi lần về khách sạn, hai người tắm rửa rồi nằm trong chăn, hôn hít ôm ấp một lát, nói lời chúc ngủ ngon rồi chỉ vài phút là ngủ say.
Chu Chúc Tinh nằm cạnh nhìn Trần Việt nằm bẹp trên giường, chọc nhẹ vào anh, “Về nhà ngủ thật ngon nhé.”
Trần Việt “ừm” một tiếng, thò mặt ra khỏi chăn, bỗng nói: “Tối nay em sẽ bắt đầu cắt video!”
Nhìn thái độ nhiệt huyết của Trần Việt, Chu Chúc Tinh biết anh hứng thú, khuyên cũng không được.
Anh gật đầu nói: “Được, anh sẽ cùng em.”
Chưa cắt được bao lâu, Trần Việt đã mệt đến mắt lim dim không mở nổi. Chu Chúc Tinh thấy vậy, nhẹ nhàng rút điện thoại khỏi tay anh, hôn nhẹ lên mí mắt, “Mai rồi cắt tiếp, giờ ngủ đi.”
Trần Việt gật đầu, đổi tư thế, một tay khoác lên người Chu Chúc Tinh, mặt tự nhiên dụi vào vai anh, “Anh yêu, ngủ ngon.”
Chu Chúc Tinh lưu video lại, nhìn Trần Việt ngủ rất nhanh, cười rồi cúi xuống hôn nhẹ môi, “Ngủ ngon, bé yêu.”
Về lại thành phố A, Trần Việt cũng không nghỉ ngơi, từng chút một cắt vlog rồi háo hức đăng video đầu tiên lên tài khoản video ngắn.
@Ba lớn của Phạn Phạn: Đem theo con và ba nhỏ của nó đi chơi đây. [Video]
Là video đầu tiên của tài khoản mới, Trần Việt không kỳ vọng nhiều lượt xem, đăng xong rồi cũng không để ý. Nhưng vài giờ sau, khi vào lại xem, thấy lượt thích, bình luận và số fan đều lên tới 99+.
Trần Việt chớp mắt, nhìn video có 213 nghìn lượt thích, cầm điện thoại chạy đến khoe Chu Chúc Tinh, “Anh, mình hot rồi!”
Nhìn Trần Việt hớn hở, Chu Chúc Tinh nhướn mày cười, “Bé yêu giỏi lắm.”
Anh không nhịn được nghĩ, xem ra để Đường Mịch mua lượt view cũng có tác dụng thật.
Trần Việt cười “hề hề”, ngồi bên cạnh Chu Chúc Tinh, đặt điện thoại giữa hai người, cùng nhau xem qua những bình luận của cư dân mạng.
Vlog của Trần Việt dài tổng cộng sáu phút, mở đầu là khuôn mặt cực kỳ ấn tượng của cậu xuất hiện trên màn hình chào mọi người, tiếp theo là cảnh Chu Chúc Tinh đang thu dọn vali, Trần Việt gọi một tiếng “anh ơi”, Chu Chúc Tinh ngẩng mặt lên, máy quay zoom lại, một khuôn mặt đẹp trai khác lại xuất hiện trên màn hình. Video xen kẽ những đoạn trò chuyện của hai người, check-in các địa điểm, và cả nhận xét về món ăn.
@Chỉ Có Gió Biết: Sao gương mặt quyền uy lại chỉ có hai cái vậy nhỉ…
@Đào Đào Đào Mê Muội: Aaaa chắc là cặp đôi rồi, nhìn nhẫn trên tay rõ ràng thế kia mà. Ngọt quá đi mất! Anh gọi anh ấy là anh, tự nhiên nắm tay, còn dọn hành lý nữa, lúc ăn còn thổi cho nhau, đúng là tình nhân thật rồi.
@Thuần Âm Nhạc Xin Mời Nghe: ? Đây chẳng phải thầy Mộc Việt sao?
@Ngược CP Xin Đi Khám Mắt: Đây là sếp và cậu chủ nhỏ của tôi đó! Sếp ở công ty nghiêm nghị ít nói nhưng cứ nhắc đến cậu chủ nhỏ là dịu dàng hẳn… May mắn được gặp sếp và người yêu, thật sự rất dịu dàng! Hai người ngoài đời còn đẹp hơn cả video…
@Đừng Dán Mặt Nữa: Lần trước bài Weibo của thầy Mộc Việt có gì đó hơi kỳ, anh chàng lạnh lùng không thích lộ mặt chắc là chàng trai đẹp kia trong video, chúc 99 nha!
…
Phần bình luận có người nói hai người ngọt ngào, có người khen hai người đẹp, có người hỏi họ quen nhau thế nào, có người hỏi con cái bao nhiêu tuổi, cũng có vài lời không hay nhưng đều nằm ở cuối trang. Trần Việt nhìn màn hình bình luận đầy ắp, lựa vài câu trả lời.
@Ba lớn của Phạn Phạn: Phạn Phạn là một chú mèo cam nhỏ, trông thế này này [hình ảnh]
@Ba lớn của Phạn Phạn: Anh chàng lạnh lùng đẹp trai chính là người này đó!
@Ba lớn của Phạn Phạn: Bạn thuộc phòng nào? Sếp nhà bạn đã đọc bình luận này rồi đấy.
**
Ngày 19 tháng 2 là sinh nhật Trần Việt. Hai tuần trước đó, Chu Chúc Tinh đã bắt đầu chuẩn bị.
Ngày sinh nhật, Trần Việt chỉ ở cùng Chu Chúc Tinh. Chu Chúc Tinh một tay lo liệu mọi thứ, đặt một nhà hàng lãng mạn, đàn piano và violin đều biểu diễn riêng, trong nhà hàng rộng lớn chỉ có hai người.
Ăn tối xong, Chu Chúc Tinh kéo Trần Việt đến một căn nhà khác.
Mở cửa bước vào, trước mắt là một bức chân dung — Trần Việt cười cong mắt, nghiêng đầu nhìn về phía xa. Bức tranh được đặt trên bàn, góc dưới bên phải có chữ viết của Chu Chúc Tinh — MoonBaby.
Đây là bức tranh mà Chu Chúc Tinh vẽ hồi đại học, nhưng chưa từng tặng ai, được giấu trong một góc khuất nào đó. Bức tranh không có nhiều chi tiết, cũng không hoàn hảo, nhưng với Trần Việt thì đây là bức tranh mà cậu thích nhất, hoàn hảo nhất và có ý nghĩa nhất mà cậu từng nhận được.
Bên cạnh bức chân dung còn có một chiếc hộp và một phong thư. Trong hộp có một chiếc vòng tay — chính là chiếc mà lần trước khi hai người đi mua sắm, Trần Việt đã nhìn kỹ hơn hai lần.
Trần Việt cầm phong thư lên, nhìn Chu Chúc Tinh hỏi: “Giờ em có thể mở xem không?”
Chu Chúc Tinh khẽ ho một tiếng, đổi chủ đề: “Hay là ăn bánh kem trước đi?”
Nhìn nét mặt Chu Chúc Tinh, Trần Việt biết anh đang ngại. Cậu gật đầu, mắt cong lên, hơi ửng đỏ: “Được thôi.”
Chu Chúc Tinh đặt một chiếc bánh kem kem lạnh, không lớn lắm, Trần Việt ăn hết một phần ba.
Phần bánh chưa ăn hết không bị bỏ phí mà được hai người tận dụng làm “công cụ” để trêu chọc nhau. So với kem tươi, phần kem lạnh bên trong khiến da nhạy cảm hơn, không ngừng run rẩy. Tối hôm đó, Trần Việt rõ ràng càng thêm k*ch th*ch, Chu Chúc Tinh thích nhìn bộ dạng đó của đối phương, khiến anh rất phấn khích.
Không biết đến mấy giờ, cuối cùng hai người cũng xong việc, vội vàng đi tắm rồi thay đồ nằm xuống giường.
Nhưng Trần Việt vẫn chưa ngủ được. Cậu mở mắt nhìn Chu Chúc Tinh đang ngủ say, lặng lẽ xuống giường mở phong thư trên bàn, ngồi xổm bên cạnh giường, dưới ánh đèn nhỏ bắt đầu đọc từng chữ từng câu.
Không biết bao lâu sau, Trần Việt mới đọc xong bức thư. Cậu gấp thư cẩn thận bỏ lại vào phong bao, lau mắt, lấy điện thoại lướt lướt, rồi lại thêm mười phút sau mới cất điện thoại, quay lại chăn ấm.
Vừa chui vào chăn, Chu Chúc Tinh đã nghiêng người qua, vòng tay ôm chặt Trần Việt.
Trần Việt nhìn anh một lúc, tiến sát lại hôn nhẹ khóe môi Chu Chúc Tinh, rồi từ từ nhắm mắt.
Khi hơi thở Trần Việt đều đặn, Chu Chúc Tinh mới mở mắt, nhìn khuôn mặt đang ngủ của cậu vài giây, rồi khẽ hôn lên mí mắt đối phương.
Hết chương 97