Bể Cá - Spiral - Chương 10
Khi Mạnh Ngọc đưa cô về, cô mở màn hình điện thoại, chợt nhận ra đã 10 giờ năm mươi mấy rồi.
“Muộn quá, giờ anh lái xe về liệu có mất an toàn không?”
Anh dựa vào vai cô nhắm mắt lại, không biết đang suy nghĩ điều gì.
“Vậy thì phải làm sao đây? Hay là anh gửi tạm xe ở chỗ em rồi bắt taxi về nhỉ.”
“Nếu anh muốn thì cũng được.”
“Em nghĩ sao?”
“Em vốn định bảo anh ở lại nhà em một đêm, nhưng biện pháp của anh tốt hơn đấy.”
“Ừ, được.”
“Được cái gì cơ?”
“Ở lại nhà em đó, không phải em mới nói sao?”
“Chẳng phải anh có thể bắt taxi về ư?”
“Hình như bây giờ không được nữa rồi, đầu anh đau quá, sợ không đi được cầu thang.”
“Anh…”
“Anh thề không làm gì đâu, chỉ một đêm thôi.”
Du Dực thật sự xót cho anh. Vừa xong việc đã ngồi chuyến bay sớm nhất để về, còn cùng đi ăn với cô, ban nãy anh lái xe mà cứ ngáp liên tục.
“Chỉ một đêm thôi đấy nhé.” Cô vừa nói vừa mở cửa.
Nhà cô thuê là kiểu một phòng khách một phòng ngủ, bình thường thì không thấy nhỏ, nay có thêm Mạnh Ngọc lại làm cô đột nhiên cảm thấy phòng khách thật chật.
“Đây là bếp, kia là phòng vệ sinh, chỗ này là phòng ngủ.” Cô nghiêm túc giới thiệu bố cục nhà mình cho anh.
“Bình thường em tự nấu cơm hả?” Anh nhìn thoáng qua phòng bếp, phát hiện thùng rác được chất đầy.
“Đúng rồi, anh có muốn uống gì không?” Cô mở tủ lạnh ra, bên trong ngoài nước thì chỉ có trà chanh leo cô làm hôm qua.
“Em có cà phê chứ?”
“Em không có đâu, chỉ có nước lọc với nước trái cây, em không uống cà phê.”
“Hả? Vì sao? Em sợ không ngủ được ư?”
“Không phải, em không dung nạp được caffeine.”
Mạnh Ngọc đột nhiên ôm chầm lấy cô từ phía sau: “Tại sao lần đầu tiên anh mua Latte em còn uống?”
“Anh cũng có lòng tốt mà, dù sao uống mấy ngụm chẳng ảnh hưởng.”
“Lần sau không được thế nữa nhé, em nhất định phải nói cho anh biết, em có khó chịu dù chỉ một chút thôi thì anh cũng sẽ đau lòng lắm đấy.”
“Em biết rồi.” Du Dực lấy trà chanh leo trong tủ lạnh ra. Mạnh Ngọc bám chặt lấy cô như con bạch tuộc, cô đi đâu là anh lại theo nấy.