Tàu cao tốc của Đổng Duyệt Đông đến muộn hơn cô mười phút, cô bèn đứng ngoài ga tàu vừa chơi điện thoại vừa chờ.
Nào ngờ chợt có một người đi tới chào hỏi cô, đến gần mới biết là Cát Tư Ni.
“Du Dực, lâu quá không gặp.”
Cái câu lâu quá không gặp này còn mang theo sự xấu hổ, các cô cũng chẳng phải những cô gái chớm tuổi hai mươi, tóm lại không thể chạm mặt lại coi như chưa nhìn thấy được.
“Ừ, đã lâu không gặp, tôi nghe Chu Khiết nói cậu về thành phố C rồi nhỉ.”
“Đúng rồi, tôi làm biên tập viên cho tòa soạn báo thành phố C.”
Cô còn chưa mở miệng thì chuông điện thoại trên tay vang lên.
“Alo, em tới rồi… Em đang đợi bạn… Bọn em bắt xe… Đến khách sạn mới ăn, Anh ăn chưa?… Vâng… Dạ… Em cúp nhé… Biết rồi… Rất nhớ rất nhớ anh được chưa… Em cụp thật đây, tạm biệt.”
“Bạn trai à?”
“Ừ.” Cô ngượng ngùng vội vã dập điện thoại: “Cậu thì sao? Yêu đương gì chưa?”
“Tôi yêu rồi, sau lại chia tay, anh ta ngoại tình với bạn gái cũ.”
“…” Một câu nói ngắn ngủn mà chứa rất nhiều thông tin.
“Hi, Du Dực! Ơ… Cát… Tư Ni? Thật trùng hợp, các cậu…” Từ xa Đổng Duyệt Đông đã bắt đầu chào hỏi.
“Tôi vừa mới ra khỏi ga thì chạm mặt nhau.” Cô giải thích.
Sau đó, ba người cùng nhau bắt taxi đến khách sạn, Cát Tư Ni đề nghị ăn tối trong phòng của các cô.
“Du Dực, cậu có thấy Cát Tư Ni thay đổi rất nhiều không?”
“Đâu cơ? Bộ dáng á?” Cô mở hành lý lấy sạc.
“Không hẳn, chủ yếu là cảm giác cô ấy mang lại cho người khác ý.”
“Con người sẽ luôn thay đổi mà.” Tuy rằng cô cũng có cảm giác này, nhưng ít bàn chuyện người khác thì tốt hơn: “Cậu đã hỏi Chu Khiết xem bao giờ cô ấy qua đây chưa?”
“Tôi hỏi rồi, cô ấy bảo khoảng 8 giờ hơn sẽ qua, nhưng chỉ ở lại được một lát thôi.”
“Ừm, thế thì chúng ta gọi đồ trước nhé?”
Đồ ăn tới không lâu thì Chu Khiết và Cát Tư Ni cũng tới.
“Khụ khụ, chén đầu tiên xin chúc quý cô Chu Khiết có cuộc hôn nhân hạnh phúc đầm ấm, trăm năm hòa hợp, sớm sinh quý tử.” Đổng Duyệt Đông gõ đũa dùng một lần vào cốc giấy.
Bốn cái cốc giấy chạm vào nhau, rượu cay nồng chảy vào họng, hình như đây là lần đầu tiên cô uống rượu trong năm nay.
“Chén thứ hai mừng cho phòng 507 chúng ta được đoàn tụ vào hôm nay.”
Uống hai cốc, cô đã chếnh choáng say.
“Chén thứ ba, chúc ba người còn lại chúng ta sớm ngày thoát ế.”
“Này, chẳng phải Du Dực có bạn trai rồi ư?” Cát Tư Ni nói.
“Gì cơ?” Đổng Duyệt Đông tỏ vẻ sao cậu lại phản bội tổ chức thế.
“Mới quen thôi.”
“Được, cậu khai thật đi, bọn tôi có biết không?”