Đến dưới nhà Du Dực, xe vừa mới tắt máy là anh đã vội đè cô xuống ghế phụ, vén tóc rủ bên tai cô, cạy mở đôi môi đỏ mọng của cô. Nhưng chỉ quấn lấy đầu lưỡi cô là chưa đủ, anh còn muốn cuốn ra mút mát.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy bằng voan, cổ áo là hai sợi dây và khoét sâu giữa ngực để lộ làn da sáng như ánh trăng. Anh cởi nơ buộc, vạt áo trước rủ xuống. Cô rất thích mặc nội y mỏng, chưa cần tháo mà hai bầu ngực căng tròn đã nảy ra.
Bàn tay ấm áp khô ráo không ôm trọn được một bên ngực. Anh tàn nhẫn xoa bóp như đang trút giận, một bên khác cũng không bị bỏ rơi mà được đầu lưỡi đùa bỡn, gẩy lên gẩy xuống như đang gẩy đàn. đầu v* cô bị anh trêu chọc đến cứng như đá, sau đó bị anh ngậm vào trong miệng, hơi thở nóng bỏng như lửa phả vào bầu ngực lành lạnh.
Vì vậy phức cảm Oedipus (1) mà Freud nói là đúng, nếu không vì sao anh có thể nghịch ngực cô mà không biết mệt như vậy.
Du Dực đẩy đầu anh ra, ra hiệu mình phải về nhà.
Anh quyến luyến mút một cái cuối cùng rồi buông cô ra, phía trên hai đầu v* căng mịn như quả vải là vết đỏ và sợi bạc mà anh hút ra.
“Hôm nay em có thể chứa chấp anh không?”
Anh nói rất nghiêm túc làm cô xuýt chút nữa đã phân tâm đồng ý.
“Không được, hôm nay em thật sự rất mệt.”
Anh chỉnh lại quần áo giúp cô, thắt lại dây váy.
“Được rồi, anh đưa em lên tầng.”
Sau khi về đến nhà, cô nằm trên sô pha thiếp đi chốc lát. Nếu Mạnh Ngọc không gọi đến thì chắc cô sẽ thực sự ngủ trên sô pha một đêm.
“Alo? Sao thế? Anh về đến nhà chưa?” Cô ngáp một cái.
“Em ngủ đấy à?” Đột nhiên cảm thấy giọng anh thật êm tai, tựa như suối nước yên tĩnh nằm giữa phiến đá, có lẽ cô ngủ đến mức sinh ra ảo giác rồi.
“Ừm, có việc gì thế ạ?”
“Em xem tin nhắn anh mới gửi trên WeChat cho em trước đi.”
Du Dực thu nhỏ giao diện trò chuyện, nhìn thấy Mạnh Ngọc gửi cho cô một bức ảnh chụp màn hình, nội dung là lời mời kết bạn mà Cát Tư Ni gửi cho anh.
Phản ứng đầu tiên của cô là:?
Sau đó, Mạnh Ngọc cũng gửi lại cho cô rất nhiều dấu hỏi chấm.
“Sao cô ta lại có WeChat của anh?”
“Không phải em cho ư?”
“Tại sao em lại cho cô ta WeChat của anh?”
“Vậy thì cô ta có được từ đâu ra?”
Cô biết hỏi ai đây.
Thật khó hiểu, cô không biết cơn tức giận từ đâu mà ra, cô không muốn nói chuyện với con người nữa, chỉ biết cúp máy vì sợ mình sẽ bùng nổ.