Nội dung trò chuyện giữa hai người đều là những việc nhạt nhẽo vô vị, ví dụ như một ngày ba bữa ăn gì, đã tan làm chưa.
“Anh nhớ em.” Du Dực tắm xong đọc được tin nhắn.
“Anh lại uống say à?”
“Anh không uống rượu, anh thật sự rất nhớ em.”
“Chẳng phải ngày mốt anh sẽ về ư.”
“Vậy là còn tận 48 tiếng, 2880 phút.”
Cô cạn lời gọi video call cho anh.
“Em gội đầu hả? Mau đi sấy đi kẻo bị cảm.” Anh nhấc máy, còn chưa tắm, đang mặc một cái áo dệt kim màu nâu nhạt.
“Thế em cúp nhé.”
“?”
“Em sấy tóc thì đâu thể nói chuyện.”
“Không sao, anh có thể xem em sấy tóc mà.” Anh nâng một bên mặt.
“Nếu vậy chẳng phải anh sẽ rất nhàm chán sao.”
“Không đâu, anh có thể học cách sấy tóc cho em.” Anh nghiêm túc nói.
Kệ anh đi.
Du Dực đặt điện thoại lên giá bên cạnh gương của bồn rửa tay, cắm giắc cắm máy sấy rồi bắt đầu sấy tóc.
Ngắm một lát, Mạnh Ngọc chợt phát hiện có gì đó không ổn. Cô đang mặc một chiếc váy ngủ hai dây màu trắng, không may là nước trên tóc nhỏ xuống làm ướt vải, núi đôi trước ngực gần như trong suốt, thấp thoáng có thể thấy quầng vú. Hơn nữa, vì động tác sấy tóc mà một bên dây có xu thế trượt xuống.
Anh định nhắc nhở cô, nhưng tiếng máy sấy quá to nên cô không nghe được tiếng trong điện thoại. Rơi vào đường cùng, anh đành phải… Mang theo cảm giác tội lỗi ngắm tiếp.
Ngực cô nom rất to, chúng khẽ đong đưa theo động tác tay, kèm theo eo cô vừa thon vừa mảnh lại làm nổi bật thêm độ to của ngực.
Toi rồi, không thể nghĩ tiếp, nghĩ nữa anh sẽ bốc khói mất.
Du Dực sợ anh chờ lâu nên sấy được gần khô thì dừng lại, hoàn toàn không biết nội tâm đối phương đã trải qua sự đấu tranh mạnh mẽ thế nào.
Cô thò lại gần cầm điện thoại lên, chợt thấy mặt và tai của đối phương đều đỏ.
“Anh bật điều hòa hả? Có phải anh để nhiệt độ hơi cao không.” Cô nghi ngờ hỏi, lẽ ra bên thành phố B cũng khoảng hai mươi mấy độ, không cần thiết bật điều hòa chứ.
“Không…”
“Vậy có phải anh mặc nhiều quá hay không, liệu anh có muốn thay quần áo chăng?”
“Khụ…” Anh mất tự nhiên mở miệng: “Vừa rồi, chẳng qua là, lúc em sấy tóc đã làm ướt váy.” Du Dực nhìn theo ánh mắt anh, cô quên dán đầu v* nên váy ướt có thể trông thấy thứ bên trong.
Dứt lời, bên phía cô chợt tối om, đến khi cô cầm lại điện thoại thì đã thay sang một cái áo ngắn tay màu đen.
“Sao ban nãy anh không nhắc em?”