“Sở Chương muốn đưa cậu về nhà?” Chu Bồi Ngọc nghe được lời Vạn Thu nói lập tức kinh ngạc, âm cuối giọng nói còn mang theo vui mừng, “Bây giờ đang đợi ở cổng trường sao?”
Vạn Thu lấy điện thoại từ trong túi ra, xem tin nhắn trên đó, Sở Chương nói anh đang trên đường, Vạn Thu đừng lo lắng.
Ánh mắt Chu Bồi Ngọc đột nhiên nhìn về phía sau Vạn Thu, mà Vạn Thu cùng lúc bị một cuốn sách đập vào đầu.
Không đau, chỉ khiến Vạn Thu ngây ngốc một chút.
“Công khai lấy điện thoại ở trường như vậy là không muốn điện thoại nữa sao?”
Giọng nói nghiêm túc của chủ nhiệm lớp đột nhiên vang lên từ phía sau Vạn Thu.
Vạn Thu và Chu Bồi Ngọc cứng đờ người, vì quá phấn khích nên quên mất mình vẫn còn ở trường học.
Vạn Thu cầm điện thoại trong tay, quay đầu nhìn chủ nhiệm lớp, đầu óc đã quên mất phải suy nghĩ.
Trường cấp ba không cho phép sử dụng điện thoại ở khu dạy học, chủ nhiệm lớp cũng đã tịch thu mấy cái của những học sinh dùng trộm trong giờ.
Cuốn sách tiếng anh trong tay chủ nhiệm lại lần nữa gõ lên đầu Vạn Thu một chút.
“Nghe rồi sao còn không nhanh cất điện thoại đi? Thật sự muốn thầy tịch thu sao?”
Vạn Thu lập tức cất điện thoại vào túi.
Sau đó mới phản ứng lại, nhịp tim tăng lên một chút, càng ngày càng khẩn trương.
“Oa, thầy giáo cậu tốt thật, không thu sao?” Chu Bồi Ngọc nhịn không được khen chủ nhiệm lớp mấy câu.
Chủ nhiệm lớp lật cuốn sách trong tay, cũng gõ vào đầu Chu Bồi Ngọc: “Em tưởng thầy quên chuyện em ngủ không biết trời đất gì trong tiết của thầy rồi sao?”
“Thầy, chuyện một hai năm trước sao thầy còn nhớ rõ vậy?!” Chu Bồi Ngọc ôm đầu.
“Thầy vừa mở miệng em đã bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, điểm tiếng Anh cải thiện thế nào rồi? Thầy khá tò mò đấy.”
Chủ nhiệm lớp trông như cố ý cười nhạo, nhưng thực ra chỉ đang trêu chọc mà thôi.
“Là Ức Quy!” Chu Bồi Ngọc dứt khoát khen ngợi Sở Ức Quy, “Ức Quy sẽ cho em một số trọng tâm bài học, hơn nữa ghi chép của cậu ấy rất tốt, em chính là bạn của Ức Quy!”
“A, ôm đùi học sinh đứng nhất sao.” Chủ nhiệm lớp cười nói: “Thông minh đấy.”
“Dù sao thành tích tốt là được rồi.” Chu Bồi Ngọc nhịn không được nói đùa với chủ nhiệm lớp.
Chủ nhiệm lớp thuận tay lật cuốn sách lại: “Thầy vừa nghe các em nói hôm nay anh cả của Vạn Thu đến đón? Là Sở Chương à? Đại minh tinh đó?”
“A, đúng vậy, thầy cũng biết sao?” Chu Bồi Ngọc nghĩ đến Sở Chương liền mừng rỡ không thôi, “A a a đã lâu rồi em không gặp Sở Chương.”
“Thầy có thể nhìn một chút được không?” Chủ nhiệm lớp cũng thò đầu qua.
Chu Bồi Ngọc và Vạn Thu nhìn người thầy không cảm thấy chút mất mặt nào.
“Ở tuổi của thầy không được phép đu idol sao?” Chủ nhiệm lớp lập tức nhướng mày.
“Có thể có thể, đương nhiên có thể!” Chu Bồi Ngọc lập tức nói.
“Em… em hỏi anh cả một chút.” Vạn Thu luống cuống lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Sở Chương, lại bị chủ nhiệm lớp gõ vào đầu.
“Sao đứa nhỏ này trí nhớ cứ không tốt vậy?” Chủ nhiệm lớp thở dài.
Vạn Thu ngơ ngác.
Chu Bồi Ngọc nhịn không được che mặt: “Vạn Thu, điện thoại, điện thoại.”
Vạn Thu đột nhiên phản ứng lại, lại nhét điện thoại vào túi.
Chủ nhiệm lớp muốn gặp Sở Chương, nhưng lại không thể lấy điện thoại ra để liên lạc với Sở Chương trước mặt chủ nhiệm lớp, hoàn toàn không biết phải làm sao.
Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Vạn Thu, chủ nhiệm lớp nhịn không được bật cười.
Nụ cười không giống như một người trẻ tuổi, cảm giác giống một người trưởng thành hơn.
Chu Bồi Ngọc nhìn chủ nhiệm lớp trêu chọc Vạn Thu, sau đó còn cho phép Vạn Thu lấy điện thoại ra.
Không biết tại sao…
Khi học tiết tiếng Anh của thầy Vệ Minh, cô luôn cảm thấy thầy là một người rất nhàm chán.
Nhưng bây giờ…
Hóa ra đúng như lời Vạn Thu nói, là một thầy giáo rất đẹp trai.
Thật kì lạ.
Cảm giác về một người có thể thay đổi dễ dàng như vậy sao?
“Thầy, rõ ràng thầy rất vui tính, tại sao trong giờ học lại trầm lặng như vậy?” Chu Bồi Ngọc nhịn không được hỏi.
Chủ nhiệm lớp nhướng mày: “Ý em là, thầy giảng chán quá nên mới khiến em buồn ngủ?”
Chu Bồi Ngọc lập tức bịt miệng, tránh để mình lại nói sai lời.
Chủ nhiệm cười nói: “Mặc dù em là học sinh của thầy, nhưng thầy không phải là giáo viên chủ nhiệm của em, bình thường không phải học sinh sẽ gần gũi với giáo viên chủ nhiệm hơn sao?”
Nghe vậy, Chu Bồi Ngọc đột nhiên cảm thấy tính cách của thầy giáo nào kỳ thật có chút ác liệt.
Nói thế nào cũng chính là bản thân mình giảng dạy không có vấn đề gì.
Không biết tại sao nghĩ như vậy, Chu Bồi Ngọc lại bật cười.
Sở Ức Quy ra khỏi phòng giáo viên, đi xuống tầng liền nhìn thấy ba người đang ở trong phòng học.
Nắng chiều rọi sáng cả căn phòng.
Những học sinh sắp thành niên và người giáo viên đứng dưới ánh nắng chiếu qua tấm kính, mọi thứ vui vẻ hoà vào nhau.
Vạn Thu cúi đầu gửi tin nhắn.
Chủ nhiệm lớp dường như có chút tò mò, đặt tay lên vai Vạn Thu, nghiêng đầu nhìn điện thoại Vạn Thu.
Lúc này, Sở Ức Quy đột nhiên tiến lên một bước.
Vội vàng, mất đi sự bình tĩnh của quá khứ.
Vạn Thu dường như nhận ra Sở Ức Quy tới, cậu ngẩng đầu lên.
Đôi mắt trong suốt lập tức chỉ còn lại một người, đuôi lông mày đều hiện lên niềm vui.
Vạn Thu bước về phía trước, cả người hướng về phía hắn.
Bàn tay đặt trên vai cậu rất tự nhiên buông ra, không hề có ý định ngăn cản.
Khi Vạn Thu đứng trước mặt Sở Ức Quy, thế giới kỳ lạ, méo mó mà cậu nhìn thấy qua những bong bóng trôi nổi đột nhiên biến mất.
Sự nóng nảy của Sở Ức Quy đột nhiên được xoa dịu.
Mọi thứ lại khôi phục vẻ bình thường.
Trước mặt vang lên giọng nói của Vạn Thu: “Ức Quy, anh cả đã tới cửa rồi, đã lâu tớ chưa gặp anh cả!”
“Ừm.” Sở Ức Quy trả lời, vẻ mặt bình tĩnh: “Thật tốt quá.”
Vạn Thu thực sự rất vui, rất tích cực chia sẻ với Sở Ức Quy.
“Chủ nhiệm lớp nói cũng muốn đích thân nhìn thấy anh cả.”
Sở Ức Quy nhìn thấy Vạn Thu đứng ở trước mặt, quay đầu đi, ánh mắt rời khỏi mình.
Nhìn về phía chủ nhiệm lớp cách đó không xa.
“Thầy, thầy có muốn chữ ký của anh cả không?” Vạn Thu hỏi.
Chủ nhiệm lớp đặt cuốn sách tiếng Anh trên tay lên trước mặt: “Ký tên ở đây thì thế nào? Đây là thứ thầy dựa vào để sinh tồn, kí ở đây chắc chắn sẽ rất có cảm hứng.”
“Oa, thầy làm một một fan nam trung niên mà có vẻ khá cuồng nhiệt nha.” Chu Bồi Ngọc nói.
“Đừng tùy tiện chọc vào tuổi của thầy.” Chủ nhiệm lớp lại một lần nữa đấu võ mồm với Chu Bồi Ngọc.
Sở Ức Quy yên lặng nhìn.
Ánh mắt cuối cùng cũng hướng xuống dưới, chỉ tập trung vào Vạn Thu.
Vạn Thu nhìn chằm chằm hai người trong lớp.
Nhưng bàn tay vẫn luôn nắm lấy góc áo Sở Ức Quy.
Sở Ức Quy cầm mu bàn tay Vạn Thu, bọc lấy nó.
Vạn Thu xoay tay mình trong lòng bàn tay Sở Ức Quy, áp lòng bàn tay vào nhau.
Suốt chặng đường tới cổng trường, tổ hợp bốn người đi cùng nhau đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Vạn Thu nắm tay Sở Ức Quy.
Sở Ức Quy cũng nhận ra chủ nhiệm lớp như cố ý vô tình nhìn về hướng bọn họ nắm tay.
Lúc này, Sở Chương nhìn thấy Vạn Thu đi ra, anh đeo kính râm bước xuống xe, dang hai tay, cúi người xuống, đối mặt với Vạn Thu.
Đôi mắt Vạn Thu giống như những bong bóng đầy màu sắc dưới ánh mặt trời, lóe lên những tia kinh hỉ.
Bước nhanh về phía trước, Sở Chương ôm Vạn Thu vào lòng.
“Ồ, bọn họ có quan hệ tốt như vậy sao? Sở gia kì thật vẫn luôn thể hiện tình cảm anh em như vậy sao?”
Chỉ có Sở Ức Quy lắng nghe lời cảm khái của chủ nhiệm lớp.
Chu Bồi Ngọc kinh ngạc hét lên.
“Sở Vạn Thu vẫn luôn rất dính em.” Chủ nhiệm lớp quay đầu nhìn Sở Ức Quy, “Thầy tưởng chỉ có hai người các em mới vậy, hóa ra với anh em nào cũng vậy sao?”
Vẻ mặt Sở Ức Quy vẫn bình tĩnh, như thể không quan tâm đến lời nói của người bên cạnh.
Lúc này Vạn Thu xoay người lại.
Sở Ức Quy nghe Vạn Thu nói: “Thầy, thầy có muốn chữ ký không?”
Sở Ức Quy lập tức bước tới bên cạnh Vạn Thu.
Chủ nhiệm lớp và Vạn Thu vẫn duy trì khoảng cách nên có. Sở Chương hơi tháo kính râm ra, đánh giá chủ nhiệm lớp một chút, hơn nữa rất quen thuộc nhận bút kí tên lên sách tiếng Anh.
Mọi thứ nhìn qua đều diễn ra rất logic.
Chỉ là không biết tại sao.
Sở Ức Quy nghe thấy tiếng gió.
Đó là âm thanh rất lớn, như thể gió đang quấn lấy hắn, ầm ĩ muốn kể với hắn điều gì. Sở Chương đang ký tên lên sách tiếng anh, vì đó là chủ nhiệm lớp của em trai mình nên anh hào phóng viết hẳn hai trang.