Vạn Thu sắp bước sang tuổi mười tám.
Lần này Sở Chương trở về cũng không vội rời đi, bởi vì anh đang chờ sinh nhật thứ mười tám của Vạn Thu.
Không giống như trước đây chỉ mời bạn bè của Vạn Thu đến ăn sinh nhật, sinh nhật thành niên rất quan trọng.
Vì Vạn Thu đặc biệt, Sở Kiến Thụ và Dương Tiêu Vũ hoàn toàn coi Vạn Thu như một báu vật riêng mà chăm sóc, mặc dù không giấu giếm nhưng cũng không công khai.
Chỉ là thân phận của Sở Kiến Thụ và Dương Tiêu Vũ không giống những gia đình chỉ có chút tài sản.
Vạn Thu đã trưởng thành, hơn nữa đang dần trở lại trạng thái bình thường, sẵn sàng đối mặt với công chúng.
Tất cả mọi người phải nhớ kỹ diện mạo người con trai út được Sở gia bọn họ cưng chiều tận trời.
Bây giờ Vạn Thu có thể bước vào vòng phú nhị đại.
Có thể được mọi người tìm kiếm.
Nhưng cũng sẽ thực hiện đủ hành các hành động để kẻ tiểu nhân không thể tùy ý xâm phạm.
Không chỉ Sở Chương và Dương Tắc đều phải có mặt, mà tất cả họ hàng, trưởng bối của Sở gia và Dương gia đều được phát thư mời đến tham dự bữa tiệc thành niên này.
Mọi thứ đều được chuẩn bị gấp rút, Sở Ức Quy cũng nhận được một bản sao thông tin về các khách mời.
Nhiệm vụ của Sở Ức Quy là luôn ở bên cạnh Vạn Thu.
Sở Ức Quy từng là con nuôi của Sở gia, vì ưu tú nên được không ít người biết đến.
Lần này để Sở Ức Quy bên cạnh Vạn Thu, càng thể hiện sự yêu mến dành cho Vạn Thu, cũng có thể bảo vệ Sở Ức Quy.
Mà Vạn Thu…
Trước sinh nhật một ngày mới biết mọi người sẽ tổ chức một bữa tiệc cực kì long trọng.
“Tại sao?” Vạn Thu ngơ ngác, “Em không quen biết nhiều người như vậy.”
“Những người ở đây đều là những người Vạn Thu không biết, không phải em cần biết họ, mà là họ cần biết em.”
Sở Chương khác với Dương Tắc, là một phú tứ đại thực thụ, anh không kiêng nể gì, thực sự kiêu ngạo.
“Tại sao họ lại cần biết em?” Vạn Thu không hiểu.
“Để tránh sau này Vạn Thu nhà chúng ta bị bắt nạt đi?” Sở Chương thử bộ vest đặt làm cho Vạn Thu, “Ai da Vạn Thu chúng ta mặc đồ sao lại đáng yêu như vậy? Rõ ràng là vest, rõ ràng là vest mà!”
Vạn Thu nhìn mình trong gương, cảm giác hoàn toàn khác với bộ đồng phục học sinh rộng thùng thình mà cậu luôn mặc.
“Tại sao bọn họ lại bắt nạt em?” Vạn Thu hoàn toàn không hiểu.
“Là để phòng ngừa.” Sở Chương mỉm cười giúp Vạn Thu cởi bộ đồ.
Nhìn thấy Vạn Thu vì không biết nên làm gì trong đại yến tiệc nên lộ ra vẻ mặt tái nhợt bất an, anh đưa tay xoa xoa khuôn mặt Vạn Thu.
“Vậy không có cách nào mời bạn bè của em sao?” Vạn Thu chần chờ.
“Không có cách nào rồi, không phải Vạn Thu xin nghỉ để ăn sinh nhật sao, những người khác còn phải đi học đi làm.”
Vạn Thu có chút nho nhỏ mất mát.
“Em nên chiêu đãi khách thế nào đây?” Khi Vạn Thu chấp nhận hiện thực, cậu đã suy nghĩ xem mình nên làm gì.
“Không, Vạn Thu không cần làm gì cả, mọi người đã chuẩn bị hết rồi.”
Sở Chương nở một nụ cười xấu xa trước mặt Vạn Thu.
“Chờ ngày mai Vạn Thu nhà chúng ta sẽ nhận được một món quà không thể tưởng tượng được, anh cả cũng đã chuẩn bị quà cho em rồi, Vạn Thu có thể mong chờ nha.”
Vạn Thu…
Rất khẩn trương.
Sinh nhật của cậu sẽ diễn ra như thế nào?
Không cần làm bài tập, mặc vest trong sinh nhật, vậy sẽ sẽ phải long trọng tới mức nào?
Tại sao người lạ lại đến dự tiệc sinh nhật của cậu?
Tại sao bọn họ lại xin nghỉ đi ăn sinh nhật của cậu?
Bọn họ trở về biệt thự, nghe nói biệt thự lớn mới có thể chứa hết người đến.
Nhưng…
Biệt thự nhà cậu rất lớn rất lớn.
Vạn Thu nhận ra điều đó liền bắt đầu khẩn trương.
Cậu đến đại sảnh, nhìn thấy trong nơi này đã bày sẵn khá nhiều bàn ghế.
Ở bên cạnh sẽ bày biện chậu hoa, nghe nói hoa tươi sẽ được vận chuyển đến chứ không phải hoa thủ công.
Khi nhìn ánh đèn phản chiếu trên sàn, Vạn Thu hít hà một hơi.
Toàn bộ đại đều sảnh lấp lánh, sạch sẽ hơn cả căn phòng ngủ nhỏ mà Vạn Thu cật lực dọn dẹp.
Vạn Thu đi vào bếp, nhìn thấy khá nhiều đầu bếp, dường như bọn họ đang trao đổi gì đó.
Vạn Thu đến gặp những người giúp việc vẫn đang dọn dẹp dù đã muộn.
Nhìn một vòng, Vạn Thu cảm giác chân mình đều run lên.
Vạn Thu đi tìm Dương Tắc, Dương Tắc đang thử đồ.
Khi cậu nhìn thấy người anh cao lớn trong bộ vest phẳng phiu, hai mắt liền mở to.
Đột nhiên cảm thấy anh hai của mình vậy mà còn khí thế hơn hẳn ngày thường.
“Vạn Thu?” Vì muốn dùng trạng thái tốt nhất để mừng sinh nhật Vạn Thu mười tám tuổi, Dương Tắc không chỉ mặc thử vest mà còn tạo kiểu cho mái tóc của mình để xem hiệu quả.
Lúc này hai mắt của Vạn Thu đều mở to.
Trên mặt Dương Tắc hiện lên một tia xấu hổ: “Như vậy có phải hơi khoa trương quá rồi không? Quả thực khác với việc anh thường làm, chỉ là ngày này cần trịnh trọng hơn một chút.”
“Anh hai rất đẹp trai.” Vạn Thu nghiêm túc nói.
“Nhưng nhìn em có vẻ sợ hãi.” Dương Tắc cũng có chút chân tay luống cuống.
“Em chưa từng thấy anh hai như vậy …” Vạn Thu cảm thấy tràn đầy áp bách.
“Không sao đâu, sẽ không thường xuyên đâu.” Dương Tắc hơi cúi người xuống, muốn trấn an Vạn Thu.
Khi Vạn Thu nhìn thấy vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc vì căng thẳng của Dương Tắc, đầu óc nhất thời trống rỗng.
“Rất… rất đáng sợ sao?” Dương Tắc ngập ngừng hỏi.
“Nhưng… vừa đáng sợ vừa đẹp trai.” Vạn Thu thành thật trả lời.
Dương Tắc: “…”
“Em…em đi tìm Ức Quy.”
Vạn Thu xoay người, cứng ngắc đi tới phòng Sở Ức Quy gõ cửa.
Để lại Dương Tắc hóa đá tại chỗ.
Nghe thấy Sở Ức Quy mở cửa, Vạn Thu bước vào phòng Sở Ức Quy.
Dương Tắc trở lại phòng ngủ, nhìn mình trong gương.
Hắn… lớn lên thật sự trông có chút hung dữ, ăn mặc như thế này quả thực trông càng hung dữ hơn.
Sẽ dọa trẻ con sao?
Nhưng trong số những người đến ngày mai, hầu như không có trẻ con.
Trước mặt người khác, ít nhất cũng phải thể hiện khí thế để không bị coi thường, mặc nhưu vậy hẳn không thành vấn đề.
Dương Tắc ngồi trước gương, quan sát thật lâu.
Khi Vạn Thu bước vào phòng Sở Ức Quy, cậu lập tức nhìn thấy một bộ đồ mới toanh treo gần đó.
Vạn Thu trợn tròn hai mắt.
“Vạn Thu?” Sở Ức Quy thấy Vạn Thu dừng bước bèn quay đầu nhìn đối phương, “Sao vậy?”
“Ngày mai hình như là một ngày rất quan trọng.” Giọng nói run run của Vạn Thu lộ rõ vẻ lo lắng.
“Đúng vậy, là sinh nhật mười tám tuổi của cậu, là ngày rất quan trọng.” Sở Ức Quy nói.
“Không phải.” Vạn Thu muốn phủ nhận, nhưng lại cảm thấy không có lý do gì để phủ nhận.
Sở Ức Quy nhìn Vạn Thu.
Rõ ràng đang lo lắng vì bữa tiệc hoành tráng xa lạ.
Vạn Thu chưa bao giờ là nhân vật chính trong một môi trường xa lạ như vậy, có lẽ hoạt động hoành tráng nhất mà cậu từng tham gia chính là lễ khai giảng. Sở Ức Quy rũ mắt, nhìn thấy Vạn Thu đang nắm lấy quần áo mình.
Giống như mọi khi, mỗi lúc cảm thấy lo lắng, Vạn Thu sẽ có thói quen dựa vào hắn.
“Không sao đâu, đừng lo lắng, cả ngày mai tớ sẽ ở bên cạnh cậu.”
Sở Ức Quy kéo Vạn Thu, đưa Vạn Thu lên giường ngồi.
Hắn nửa quỳ trước mặt Vạn Thu, nhìn thẳng vào mắt Vạn Thu rồi nói.
“Ngày mai sẽ có người lạ, nhưng không sao cả, tớ sẽ nói cho cậu biết đó là ai, cậu nên làm gì.”
“Sẽ có người đến chúc mừng cậu, tớ sẽ nói cho cậu cách đáp lại họ.”
“Có quà, chỉ cần nói một lời cảm ơn.”
“Bọn họ kính rượu cậu, tớ sẽ chuẩn bị đồ uống cho cậu.”
“Bọn họ…”
Thanh âm của Sở Ức Quy từng chút một nói hết tất cả những gì có thể xảy ra vào ngày mai.
Mặc dù Vạn Thu rất muốn nhớ tất cả những gì Sở Ức Quy nói nhưng nó quá rườm rà.
Bắt tay như thế nào.
Mỉm cười như thế nào.
Chạm cốc như thế nào.
Tóc nếu rối thì phải làm sao.
Rườm rà đến từng chi tiết nhỏ nhất.
Nhưng đằng sau mỗi câu Sở Ức Quy nói đều có hai từ “Tớ sẽ”.
Cho nên dù có rườm rà đến đâu, Sở Ức Quy cũng sẽ luôn ở bên cạnh giúp đỡ cậu.
Mặc dù Sở Ức Quy nói nhiều nhưng tốc độ lại rất chậm.
Mỗi khi Vạn Thu bối rối không biết phải làm sao, Sở Ức Quy nhất định sẽ hướng dẫn cậu như trước kia đã từng.
Tâm trạng bực bội giống như bụi bay trong không khí, vì được hắt nước sạch nên rơi xuống mặt đất, không bay lên nữa.
Hai tay Sở Ức Quy đặt lên chân Vạn Thu.
Vạn Thu đưa tay nắm lấy mu bàn tay của Sở Ức Quy.
Sở Ức Quy hơi khựng lại, sau đó khẽ mỉm cười: “Yên tâm chưa?”