Rõ ràng hôm nay là sinh nhật của Vạn Thu, nhưng Sở Ức Quy lại kéo cậu đi giữa chừng.
Khi Vạn Thu nhận ra Sở Ức Quy đưa mình tới phòng ngủ, vẻ mặt cậu bắt đầu bối rối.
“Ức Quy?” Vạn Thu hoảng hốt phục hồi tinh thần, “Mọi người còn chưa đi, chúng ta có thể không ở đó sao?”
“Không sao, cậu không cần phải ở đó suốt đâu.”
Sở Ức Quy xác nhận mọi người đều đã nói chuyện với bọn họ, đủ để bọn họ ghi nhớ diện mạo của Vạn Thu.
“Ở chỗ này nghỉ ngơi một chút, cậu rất lo lắng.”
Vạn Thu nghe nói có thể nghỉ ngơi, lú này mới ngơ ngác lùi về sau vài bước, ngồi phịch xuống ghế sofa.
“Thật nhiều người… thật nhiều người…” Mặc dù Vạn Thu biết sẽ có rất nhiều người, nhưng biết và thực sự nhìn thấy lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Tay Sở Ức Quy khẽ mở cúc áo sơ mi đóng chặt đến chiếc cuối cùng của Vạn Thu, để Vạn Thu có thể cảm thấy thoải mái hơn.
“Cậu đã làm rất tốt rồi.”
Vạn Thu luôn mất nhiều thời gian hơn người bình thường để thích nghi với môi trường xa lạ.
Nhưng hôm nay Vạn Thu đã cư xử rất tốt khi đối mặt với nhiều người.
Mặc dù trong mắt Sở Ức Quy, hắn chỉ nhìn thấy một Vạn Thu hoàn toàn dựa vào bản năng và nghe lời để hành động.
Sở Ức Quy rũ mắt xuống, nhìn thấy Vạn Thu đang vươn tay tìm kiếm thứ gì đó.
Sở Ức Quy đưa tay cho Vạn Thu.
Vạn Thu nắm lấy tay hắn.
Đây là điều Vạn Thu thường làm nhất khi cảm thấy lo lắng.
Mà Sở Ức Quy cũng sẽ thỏa mãn thói quen nho nhỏ này.
Khi nắm tay, hơi ấm truyền từ ngón tay của Vạn Thu đủ để Sở Ức Quy một lần nữa lưu giữ vào trong trí nhớ.
Vạn Thu đang thả lỏng.
Dưới tiếp xúc tay và tay, cơ thể Vạn Thu dần dần trở lại trạng thái thoải mái.
Mọi thứ đã bình tĩnh lại.
Vạn Thu cảm thấy Sở Ức Quy thực sự rất lợi hại.
Lúc nào cũng thành thạo như vậy.
Đôi khi Vạn Thu sẽ nghĩ, liệu trên thế giới này có thứ gì có thể khiến Sở Ức Quy hoảng sợ không?
Khi bữa tiệc kết thúc, Vạn Thu nhận được một danh sách quà tặng từ Sở Chương.
Khi nhìn thấy tên những món quà mà mình xem không hiểu trên đó, Vạn Thu trợn tròn mắt.
Vạn Thu dùng điện thoại tra cứu tên từng món quà này, càng kiểm tra càng kinh ngạc.
Giá trị của những món quà này đã cao đến mức phi lý.
Vạn Thu khép danh sách quà tặng.
Sở Chương nói anh đã mua cho Vạn Thu một chiếc ô tô.
Ba mẹ đã mua cho cậu một căn nhà ở trung tâm thành phố, hiện đang thiết kế và trang hoàng.
Dương Tắc đã chọn món quà có chút không giống tính cách, là một bức tranh giá trị rất cao, sẽ treo trong nhà Vạn Thu sau khi trang hoàng xong.
Đôi mắt của Vạn Thu mở to.
Đây là lần đầu tiên cậu mất đi kiến thức và khái niệm về quà.
Chỉ là…
Bây giờ Vạn Thu chưa nhận được quà của Sở Ức Quy.
Vạn Thu có chút do dự.
Ức Quy quên rồi sao?
Vạn Thu vốn tưởng tan tiệc chính là kết thúc sinh nhật.
Nhưng không ngờ mọi người lại nhanh chóng thu dọn đồ đạc, sau đó tổ chức thêm một bữa tiệc ngoài trời.
Vì thời tiết vốn đã lạnh nên lửa trại được đốt thêm ở nơi trống trải.
Khi Vạn Thu mặc áo khoác dày hơn và được Sở Ức Quy dẫn đến đây, cậu nhận được một bất ngờ nữa. Bởi vì mọi người ở đây không phải là người xa lạ không quen biết.
Mà là bạn bè của cậu.
Đó là chủ của hàng, Hoàng Hổ, Lục Thanh Hà, Chu Bồi Ngọc, Vương Duyệt, Phó Chính Vũ.
Ngay cả Lý Thước ngày thường không mấy thân thiện với Vạn Thu cũng đến.
Tất cả những người Vạn Thu quen thuộc đều tụ họp vào một đêm lạnh.
Dưới ánh lửa trại rực rỡ, dưới mùi thơm ngập tràn của thịt nướng.
Mọi người xuất hiện trước mặt Vạn Thu, bao quanh một chiếc bánh.
Vạn Thu chợt hiểu tại sao mọi người lại muốn tạo bất ngờ vào ngày sinh nhật.
Vạn Thu chưa bao giờ nghĩ chính mình vậy mà cũng nhận được một điều bất ngờ.
Rất hạnh phúc.
Rõ ràng là một đêm tối, nhưng Vạn Thu lại tìm được niềm vui đặc biệt chỉ có thể cảm nhận vào đêm tối ấy.
Sau một ngày một đêm lăn lộn vất vả, Vạn Thu đã kiệt sức đến cùng cực.
Khi chiếc xe đưa bạn bè của Vạn Thu rời khỏi Sở gia, Sở Ức Quy liền đưa Vạn Thu trở về phòng.
Vạn Thu quá mệt mỏi.
Thần kinh ban đầu vì niềm vui và phấn khích mà chống đỡ được cuối cùng đã hoàn toàn xẹp xuống sau khi mọi người rời đi.
Nếu Sở Ức Quy không đỡ Vạn Thu, Vạn Thu gần như có thể ngã xuống đất và ngủ thiếp đi.
Sở Ức Quy nói với những người khác hắn sẽ chăm sóc Vạn Thu.
Cuối cùng trong phòng Vạn Thu chỉ còn lại hai người.
Vạn Thu dù buồn ngủ đến đâu cũng muốn tắm rửa sạch sẽ trước khi đi ngủ.
Cậu luôn có chút cố chấp trong các việc cần thiết.
Sở Ức Quy giúp Vạn Thu cởi quần áo, đưa Vạn Thu vào phòng xả nước tắm.
Vạn Thu được nước ấm bao bọc, miễn cương lên tinh thần một chút.
Trong trạng thái kiệt sức, Vạn Thu bàng hoàng nhớ ra Sở Ức Quy vẫn chưa tặng quà cho mình.
Vạn Thu nghĩ nghĩ.
Lúc ra khỏi phòng tắm, cậu nhìn thấy Sở Ức Quy vẫn còn ở đây.
Chống lại cơn buồn ngủ, Vạn Thu vươn tay nắm lấy tay áo của Sở Ức Quy.
Cậu muốn gỡ một chiếc khuy măng sét của Sở Ức Quy xuống làm quà sinh nhật cho mình.
Nhưng khi ngón tay chạm vào khuy măng sét, cậu lại do dự.
Chiếc áo này thật đẹp.
Khuy măng sét cũng được thiết kế tinh xảo, vừa vặn phù hợp với trang phục.
Cứ như vốn dĩ thuộc về Sở Ức Quy vậy.
Vạn Thu do dự một chút, cuối cùng cũng không tháo khuy măng sét ra.
Cậu không muốn bộ trang phục xinh đẹp này vì cậu mà có khiếm khuyết.
Hy vọng những đồ vật xinh đẹp có thể mãi duy trì dáng vẻ của nó.
Khi Vạn Thu rút tay lại, Sở Ức Quy đột nhiên nắm lấy cổ tay Vạn Thu.
Vạn Thu cố gắng chống đỡ tinh thần, giác quan trì độn của cậu cảm thấy Sở Ức Quy dường như để lại thứ gì đó trên tay mình.
Vạn Thu mở to mắt, giơ tay lên.
Trên cổ tay cậu có thêm một chiếc vòng.
Vạn Thu nỗ lực chớp chớp mắt mới khiến ý thức mình thanh tỉnh một chút.
Cậu lắc lắc, nghiên cứu chiếc vòng tay.
Một sợi dây màu đỏ được dệt thành hoa văn đều đặn và đơn giản.
Buộc vào sợi dây là một viên đá màu đỏ rất lạ.
Viên đá được mài giũa, nhìn qua có chút trong suốt.
“Đây là cái gì?” Vạn Thu hỏi.
“Không phải đá quý gì cả.” Sở Ức Quy nói: “Chỉ là một viên đá bình thường không có giá trị.”
Vạn Thu chớp chớp mắt.
Hôm nay cậu đã nhận được rất nhiều món quà có giá trị khủng khiếp.
Cũng nhận được những món quà mà bạn bè chuẩn bị kỹ càng.
So với quà tặng của người khác thì chiếc vòng tay này thực sự đơn giản, thậm chí không có gì đáng nhắc đến.
Nhưng Vạn Thu lại đột nhiên cười.
Ngón tay cậu cuộn tròn trên ngực, một tay khác lại nhẹ nhàng vuốt ve viên đá đỏ trong suốt.
“Cảm ơn món quà của Ức Quy.”
Vạn Thu thực sự vui vẻ.
Khi nghĩ mình sẽ không nhận được quà, sau đó lại sung sướng nhận được.
Dù là món quà gì thì đối với Vạn Thu đều vô cùng quý giá.
Dù chỉ là một viên đá bình thường.
Sở Ức Quy nắm lấy cổ tay đeo chiếc vòng.
Hắn xoay viên đá màu đỏ trong suốt ra phía trước, ngón trỏ nhẹ nhàng xoa nắn.
“Tớ không có gì để cho cậu.” Sở Ức Quy nói: “Viên đá này, chính là cho cậu một hứa hẹn.”
“Hứa hẹn?” Vạn Thu không rõ.
“Sau này tớ sẽ thay thế nó bằng một cái tốt hơn, cậu có thể đưa ra bất kỳ yêu cầu nào với tớ.” Sở Ức Quy chậm rãi nói.
Sở Ức Quy không có gì cả.
Mọi thứ hắn có được đều là nhờ Vạn Thu.
Vì vậy, bất cứ món quà nào hắn chuẩn bị cho Vạn Thu đều chỉ là những thứ vốn dĩ thuộc về Vạn Thu, không có ý nghĩa gì.
Sở Ức Quy có được viên đá này.
Giữa đống đổ nát, có một viên đá màu đỏ không thu hút, không nổi bật, được bao phủ bởi bụi bặm.
Hắn cẩn thận đánh bóng viên đá, cuối cùng tạo cho nó màu trong suốt.