Sở Kiến Thụ đến văn phòng, gõ cửa trước rồi mới bước vào.
Nhìn qua rất điềm tĩnh lịch sự, nhưng vẻ mặt lại nghiêm túc, lông mày cũng trĩu xuống.
Chủ nhiệm lớp cảm nhận được khí thế của Sở Kiến Thụ, bầu không khí trong văn phòng bắt đầu trở nên lạnh lẽo và im lặng.
Sau khi Sở Kiến Thụ cẩn thận kiểm tra tình hình của Vạn Thu, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Vạn Thu hơi cúi đầu, nhưng lại lo lắng ngước mắt quan sát Sở Kiến Thụ.
Sở Kiến Thụ dường như nhận ra gì đó, thả lỏng thần kinh, xoa đầu Vạn Thu một chút.
“Đừng lo, có ba ở đây.”
Vạn Thu mơ hồ nhận ra Sở Kiến Thụ hình như không hề tức giận với mình.
Rõ ràng cậu đã làm sai chuyện, nhưng vẻ không vui của Sở Kiến Thụ lại không hề hướng vể cậu.
Chủ nhiệm lớp giải thích ngắn gọn tình hình.
Thực ra chuyện xảy ra không có gì nghiêm trọng cả, chỉ là hai học sinh mâu thuẫn vì một cô gái mà thôi. Mà người còn lại đang đứng đây là một trong những bên tham gia cuộc xung đột. Sở dĩ Vạn Thu tham dự vào là vì lớp phó học tập đã dùng thái độ cứng rắn cố gắng ngăn chặn những người gây rối trong lớp.
“Lớp phó học tập lớp chúng tôi là một cô gái có tính cách tương đối nghiêm túc, làm việc gì cũng rất nề nếp, sự việc chưa nghiêm trọng nên em ấy ra mặt bèn ngăn lại, nhưng hai học sinh này cãi nhau nãy lửa, người học lớp khác chê em ấy nhiều chuyện nên tức giận muốn đánh em ấy, lúc đó bạn cùng lớp Sở Vạn Thu đã rất dũng cảm đứng ra ngăn cản.”
Vạn Thu ra mặt vì không muốn lớp phó học tập bị đánh. Nhưng vì học sinh lớp khác đột nhiên ra tay, học sinh trong lớp cũng không phục muốn động thủ.
Hai người chuẩn bị đánh nhau thì lớp phó vì sợ hãi mà bị kẹt ở giữa.
“Sau đó Vạn Thu cũng đấm vào bụng học sinh lớp khác… Khả năng là đánh vào dạ dày, cậu học sinh đó liền nôn mửa, tình trạng không tốt lắm, hiện tại còn đang ở phòng y tế trường.”
Vì Vạn Thu ra tay mới miễn cưỡng ngăn cản hành động của mấy học sinh khác, tình thế cũng không nghiêm trọng thêm. Vạn Thu sẽ không đánh nhau.
Nhưng vì sự an toàn của Vạn Thu, Dương Tắc đã dạy cho Vạn Thu rất nhiều kỹ năng chiến đấu.
Chỉ có thể nói đối phương quá xui xẻo.
Vạn Thu không thích bạo lực.
Vạn Thu là người từng bị bạo lực trước đây, nhìn thấy người đối diện cúi xuống sau khi bị mình đánh cũng rất hoảng loạn.
Sững sờ tại chỗ không biết làm sao.
“Thật sao?” Sở Kiến Thụ nghe xong toàn bộ câu chuyện cũng không biểu hiện gì nhiều.
Ông quay đầu lại nhìn đôi mắt bị thương của Vạn Thu.
Sau đó nói với Sở Ức Quy: “Ức Quy, chú Tống đang đợi ở cổng trường, con đưa Vạn Thu về nhà trước để bác sĩ xem.”
“Vâng.” Sở Ức Quy đứng dậy, kéo Vạn Thu đứng lên.
Ngón tay Sở Kiến Thụ nhẹ nhàng xoa xoa vết thương của Vạn Thu, nhẹ đến mức Vạn Thu cảm thấy ngứa chứ không đau.
“Về nhà nghỉ ngơi đi.”
Vạn Thu ngơ ngác gật đầu.
Sở Ức Quy đưa Vạn Thu rời đi, còn Sở Kiến Thụ ở lại trường học cùng luật sư chuẩn bị xử lý những việc tiếp theo.
Trước khi rời khỏi văn phòng, Vạn Thu quay lại nhìn Sở Kiến Thụ.
Toàn thân Sở Kiến Thụ tràn ngập “không vui”, nhưng…
Không đáng sợ.
Dường như khác hoàn toàn với những ‘không vui’ mà cậu từng sợ hãi.
Sở Ức Quy kéo Vạn Thu, hắn thậm chí còn trầm mặc hơn hẳn ngày thường.
Trời rất lạnh, Vạn Thu quay lại lớp học lấy áo khoác, nhưng Sở Ức Quy vẫn mặc trên mình bộ đồng phục mỏng manh.
Vạn Thu kéo Sở Ức Quy lên tầng, lúc này Sở Ức Quy mới nhớ đến áo của mình.
Sở Ức Quy tự tay sửa sang lại quần áo cho Vạn Thu.
Vạn Thu đội mũ lên, không muốn Sở Ức Quy tiếp tục nhìn vào mắt mình.
Bọn họ vừa đi ra ngoài, Tống Văn Thu ở cổng lớn đã lập tức xuống xe, sau khi nhìn thấy Vạn Thu liền hít hà một hơi.
“Trời ạ, sao lại bị đánh thành như vậy?” Tống Văn Thu nhìn thấy cũng sợ ngây người.
Bên mắt còn nguyên vẹn của Vạn Thu để lộ ra chút bối rối.
Rõ ràng sự quan tâm của người khác khiến cậu mơ hồ cảm nhận được điều gì đó.
“Nếu phu nhân mà biết được chuyện này, bà ấy sẽ cho nổ bay trường học mất.”
Lời nói của Tống Văn Thu giống như đây là điều Dương Tiêu Vũ thực sự sẽ làm.
Tống Văn Thu nhìn Sở Ức Quy đứng ở một bên.
Đứa trẻ này im lặng không nói một lời.
Nhưng lúc này Tống Văn Thu lại cảm thấy so với im lặng, nổi giận mới khiến người ta yên tâm một chút.
“Đau không? Hay là đến bệnh viện? Có thấy choáng đầu không?”
Vạn Thu không ngừng lắc đầu.
Đối với Vạn Thu, đó cũng chỉ là một vết bầm tím mà thôi, một mắt bị cản trở tầm nhìn, còn lại đều ổn.
Tống Văn Thu cảm thấy Sở Kiến Thụ khả năng lúc này không quá bình tĩnh, cũng may có luật sư theo bên cạnh.
Tống Văn Thu liếc nhìn gương chiếu hậu mấy lần, đều cảm thấy tim mình đập rất nhanh.
Tống Văn Thu không phải là người chăm sóc Vạn Thu, nhưng ông nghe bóng nghe gió cũng biết được chút tình huống.
Vạn Thu bây giờ gần như được ngàn ân vạn sủng.
Trời nóng thì phải tìm cách giải nhiệt, trời lạnh thì phải mặc thêm quần áo, ăn uống khỏe mạnh, đi đâu cũng phải có người đi theo.
Cẩn thận như đang cầm một quả cầu tuyết tròn, sợ nó va vào đâu đó sẽ đột nhiên thiếu mất một mảnh.
Chuyện này dù lớn hay nhỏ…
Tiền đề là phải xử lý tốt trước khi Dương Tiêu Vũ quay lại, nếu không sự việc có lẽ sẽ hóa lớn.
Bọn họ không về căn nhà gần trường cấp ba mà được Tống Văn Thu đưa về biệt thự, ở đây đã có bác sĩ tư nhân đang đợi sẵn.
Bạch quản gia nhìn thấy bộ dáng của Vạn Thu hiển nhiên cũng có chút kích động.
Tống Văn Thu vẫn luôn hỏi cái này cái kia ở bên tai bác sĩ.
Còn Vạn Thu ngoan ngoãn để bác sĩ khám cho mình.
Mãi đến khi bác sĩ rời đi, Tống Văn Thu báo cáo tình hình với Sở Kiến Thụ, Vạn Thu mới cùng Sở Ức Quy trở về phòng ngủ.
Từ đầu đến cuối, Sở Ức Quy không nói thêm một lời nào.
Vạn Thu cảm thấy Sở Ức Quy bây giờ dường như đã bị tước đi màu sắc, chỉ còn một mảnh xám xịt.
Không thể biết Sở Ức Quy đang tức giận hay vì điều gì khác.
“Thật ra tớ vẫn có thể đi học.”
Cuối cùng Vạn Thu cố gắng nói gì đó với Sở Ức Quy.
Mặc dù Sở Ức Quy im lặng, nhưng chỉ cần Vạn Thu nói chuyện, Sở Ức Quy sẽ không bao giờ không đáp lại.
“Nếu cậu không đi học, tớ cũng có thể dạy kèm tất cả các môn cho cậu.”
Giọng nói của Sở Ức Quy có chút lạnh lẽo, khiến Vạn Thu hơi thấp thỏm.
“Bây giờ tớ khó coi lắm phải không?”
Vạn Thu còn chưa soi gương, nhưng cậu nhớ rất rõ dáng vẻ của những vết thương.
Dữ tợn, kỳ quái, xấu xí, luôn khiến người ta g.
“Không.” Sở Ức Quy trả lời rất đơn giản.
Vạn Thu nhìn Sở Ức Quy.
Mặc dù Sở Ức Quy vẫn luôn nhìn cậu, nhưng cậu lại cảm thấy ánh mắt này khác với thường ngày.
“Ức Quy…” Vạn Thu do dự, học theo cách Sở Ức Quy từng chỉ dẫn mình, “Muốn nói gì với tớ sao?”
Sở Ức Quy nhắm hai mắt lại.
Vạn Thu rất nghi hoặc, sau đó nhìn thấy Sở Ức Quy mở mắt ra.
“Tại sao lại muốn tham gia vào chuyện không liên quan đến mình?” Sở Ức Quy hỏi.
Những ngón tay của Vạn Thu vô tình cố ý đan vào nhau.
“Tớ rất thích lớp phó học tập.”
Vạn Thu thấy vẻ mặt của Sở Ức Quy có chút cứng đờ.
Vạn Thu suy nghĩ một chút, quyết định nói rõ ràng hơn.
“Lớp phó học tập nói Ức Quy là thần tượng của cậu ấy, những người thích Ức Quy đều là bạn học tốt, vì vậy tớ rất thích cậu ấy.”
Vẻ mặt của Sở Ức Quy có thêm mấy phần dao động.
“Cho nên tớ không muốn cậu ấy bị đánh, bị đánh… rất đau.”
Trong ánh mắt của Sở Ức Quy, mặc dù Vạn Thu vẫn ngồi yên lặng nhưng cơ thể đã bất giác cuộn tròn.
Giống như một tư thế phòng thủ theo bản năng để bảo vệ phần đau đớn nhất.
Vì bị đánh rất đau, cho nên không muốn người mình thích phải chịu đựng.
“Không phải cậu sẽ tránh xa nguy hiểm sao? Tại sao lại không tránh?”
Sở Ức Quy biết bản thân mình thiên vị Vạn Thu.
So với chuyện người khác bị thương, Vạn Thu bị thương khiến hắn không thể chịu đựng nổi.
Ở nơi gần mình nhất.
Vạn Thu bị thương.
Sở Ức Quy không nhận được câu trả lời của Vạn Thu ngay lập tức.
Trong sự im lặng của Vạn Thu, Sở Ức Quy nhìn thấy Vạn Thu đang suy nghĩ.
“Tớ sẽ không ngoan ngoãn chịu đánh, mọi người vẫn luôn dạy tớ, tớ cũng học được.”
“Chạy không phải thích hợp hơn sao?” Sở Ức Quy cố chấp hỏi.
“Bởi vì tớ không muốn người khác bị đánh.” Ngón tay Vạn Thu lặng lẽ nắm chặt chiếc đệm mềm mại, “Hơn nữa, tớ sẽ đánh trả.”
Sở Ức Quy mở miệng, lại không nói được.
Vạn Thu dường như đã thay đổi.
Sở Ức Quy tiến lên, dựa vào vai Vạn Thu.
Vạn Thu duỗi tay nắm lấy ngón tay của Sở Ức Quy.
Chỉ nắm đầu ngón tay của Sở Ức Quy.
Bởi vì nhận ra Sở Ức Quy tức giận nên thật cẩn thận chạm vào.
“Việc tớ đã làm… có được không?”
Sở Ức Quy nghe được câu hỏi thận trọng muốn xác nhận của Vạn Thu.
Sở Ức Quy không muốn đồng ý với Vạn Thu.
Nếu có thể, hắn muốn Vạn Thu chạy trốn.
Vạn Thu đã chọn đối mặt với bạo lực, điều mà bản thân Vạn Thu đã từng sợ hãi vô cùng.
Thậm chí còn nhận được thành quả.
Vạn Thu luôn tiến bộ từng chút một.
Trở nên kiên cường và mạnh mẽ.