Buối sáng Dương Tiêu Vũ biết tin Vạn Thu đánh nhau bị thương đã gấp rút mua vé máy bay bay về Trung Quốc.
Vạn Thu cũng nhận được tin nhắn hỏi han từ trợ lý Triệu Tĩnh Nguyệt của Dương Tiêu Vũ.
Khi Vạn Thu gặp được Dương Tiêu Vũ đã là đêm khuya.
Dương Tiêu Vũ mệt đến nỗi không thèm đổi dép đi trong nhà, bà đi giày cao gót trực tiếp đẩy thẳng cửa vào phòng ngủ của Vạn Thu.
Mặc dù Vạn Thu có thói quen không khóa cửa, nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy Dương Tiêu Vũ, cậu vẫn có chút ngơ ngác.
Dương Tiêu Vũ đứng trước mặt Vạn Thu, Vạn Thu có thể nhìn thấy lớp trang điểm thanh tú đã hơi nhạt đi.
Dương Tiêu Vũ đến gần Vạn Thu, dùng ngón tay như có như không chạm vào khóe mắt cậu.
Vạn Thu biết tiếp xúc như vậy là do run rẩy.
Sắc mặt cực kỳ kém và đôi môi mím chặt của Dương Tiêu Vũ đang nói lên sự vội vàng của bà.
Vạn Thu cầm tay Dương Tiêu Vũ, để ngón tay bà chạm vào chỗ bị bầm tím.
Chỉ là một cái chạm nhẹ, không hề đau chút nào.
“Mẹ, chào mừng về nhà.”
Vạn Thu nhìn thấy Dương Tiêu Vũ hít sâu một hơi, nhắm mắt rồi lại mở ra.
Sự bình tĩnh trở lại trên khuôn mặt xinh đẹp.
“Không sao đâu, bảo bối đừng sợ, mẹ ổn rồi.”
Dương Tiêu Vũ thực sự không vui nhưng bà vẫn cố gắng che giấu.
Vạn Thu không vạch trần mà chỉ ngoan ngoãn gật đầu.
Dương Tiêu Vũ nói để Vạn Thu nghỉ ngơi, sau đó đi tìm Sở Kiến Thụ.
Vạn Thu không biết đã xảy ra chuyện gì, cậu chỉ lặng lẽ xuống giường, xỏ vào đôi dép mềm mại, đi theo phía sau từ xa quan sát.
Bạch quản gia luôn chú ý tình hình, rõ ràng có chút lo lắng.
Vạn Thu kéo một phần góc áo của Bạch quản gia, ý đồ trấn an.
Bạch quản gia cũng chỉ lộ ra vài phần tươi cười, nói với Vạn Thu không sao.
Khi Dương Tiêu Vũ bước ra lần nữa, sắc mặt trông vẫn rất tệ.
Nhưng bà tiến tới xoa tóc Vạn Thu, hôn trán Vạn Thu.
Vạn Thu vì bị thương nên xin nghỉ ở nhà, Sở Ức Quy đương nhiên cũng không đến trường.
Sở Ức Quy luôn nhận rõ được sự tiến bộ của Vạn Thu, có thể chủ động dạy Vạn Thu ở nhà.
Giảng cho một người khác với giảng cho một nhóm, Sở Ức Quy chỉ phụ đạo cho một mình Vạn Thu nên học còn nhanh hơn ở trường.
Tầm nhìn của Vạn Thu bị hạn chế nên không cần làm thêm bài tập về nhà.
Dương Tắc hai ngày nay im lặng dị thường, bởi vì hắn không muốn quấy rầy Vạn Thu.
Dương Tắc hiện tại đã bắt đầu tiếp xúc nhiều hơn với Sở Kiến Thụ, ngày nào cũng làm việc tăng ca đến khuya, nhưng hai ngày nay vẫn luôn về nhà sớm. Sau khi Dương Tắc biết rõ ngọn nguồn, mặc dù trong lòng biết Vạn Thu chỉ bị thương ngoài da, sẽ không có vấn đề gì lớn, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, tâm tình của hắn lại trở nên phức tạp.
Khi tình trạng của Vạn Thu có vẻ tốt hơn, Dương Tắc mới chủ động đi tìm Vạn Thu.
Dương Tắc hỏi Vạn Thu đánh đối phương vào đâu.
Vì Vạn Thu đã nghỉ ngơi tốt, thậm chí còn tái hiện lại cảnh đó cho Dương Tắc xem.
Dương Tắc gật đầu, nói Vạn Thu đã làm rất tốt, thực hiện đúng những kĩ năng mà hắn đã dạy.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ, Dương Tắc lại tăng cường độ huấn luyện cho Vạn Thu.
Khi Vạn Thu nhìn thấy Dương Tắc dạy mình cách tấn công phần thân dưới một cách tinh xảo hơn, ngay cả Vạn Thu cũng cảm thấy có chút đau.
Vạn Thu yêu cầu Bạch quản gia không nói cho Sở Chương biết chuyện này.
Vì Sở Chương đã nghỉ phép dài ngày để tham gia tiệc sinh nhật nên hiện tại vô cùng bận rộn.
Dường như mọi người đều cho rằng vết thương của Vạn Thu rất nghiêm trọng, nhưng Vạn Thu vẫn cảm thấy đó chỉ là một vết thương nhỏ.
Chỉ là vết bầm tím thôi.
Không chạm vào thì sẽ không đau.
Nhưng có vẻ như nếu cậu ngoan ngoãn ‘dưỡng thương’, mọi người sẽ vui vẻ hơn một chút.
Vạn Thu quan sát kỹ khuôn mặt của mình khi đang tắm.
Điều duy nhất lo lắng là bây giờ trông hơi hơi xấu.
Vạn Thu không muốn kéo thấp bình quân giá trị nhan sắc trong nhà.
Sở Ức Quy đã hai ngày không quay về phòng mà chọn ngủ với Vạn Thu.
Vạn Thu không nghĩ nhiều, bọn họ đã ngủ cùng nhau rất nhiều rồi.
Vạn Thu dựa vào giường, gọi điện cho Chu Bồi Ngọc.
Chu Bồi Ngọc vốn rất thích buôn chuyện nên đã hỏi thăm khắp trường, cũng biết được một ít tin đồn.
Nghe nói hai học sinh gây rối trong lớp thực chất đều là bạn trai của cô gái kia, một người biết chuyện còn người kia thì không.
Theo lời của Chu Bồi Ngọc, đó là một mối quan hệ chính thức và một mối quan hệ mập mờ.
Hơn nữa Chu Bồi Ngọc còn kể rất nhiều câu chuyện phiếm màu hồng xung quanh ba người, khiến Vạn Thu sửng sốt một lát.
Khi Vạn Thu cúp điện thoại, có chút hoài nghi nhân sinh.
“Không phải nói… không thể yêu sớm sao?”
Vạn Thu cảm thấy như thể nhận thức mình xây dựng đang sụp đổ.
“Ừ, nội quy trường học không cho phép.”
Sở Ức Quy tựa vào đầu giường, trong tay cầm một cuốn sách, Vạn Thu liếc nhìn mấy cái, thấy trong đó chứa đầy chữ viết dày đặc.
“Nhưng bọn họ lại yêu sớm? Hơn nữa…” Vạn Thu bất đắc dĩ hỏi: “Một người có thể có hai bạn trai sao?”
“…” Sở Ức Quy đang đọc sách thì khựng lại, sắc mặt tối sầm, “Không thể.”
Vạn Thu quỳ gối trên giường, chần chờ nói: “Vậy bọn họ đã làm một chuyện không được phép.”
“Đúng vậy, theo nội quy của trường, ít nhất hai trong ba người bọn họ phải bị đuổi học, nhưng với tính cách của chú Sở, chắc chắn chú ấy sẽ yêu cầu đuổi học cả ba người.”
Sở Ức Quy đoán Sở Kiến Thụ sẽ làm như vậy, còn Dương Tiêu Vũ có lẽ sẽ trực tiếp ngăn cản việc bọn họ đến trường, ít nhất là không có khả năng học ở thành phố này.
“Yêu đương sẽ không thể đi học.” Vạn Thu đột nhiên trở nên lo lắng.
Sở Ức Quy nhận ra Vạn Thu đã hiểu lầm.
“Không phải là không thể yêu…chỉ là nội quy trường học không cho phép.”
Vẻ mặt Vạn Thu mờ mịt, không được đi học là chuyện đáng sợ, nhưng nếu không đi học thì phải yêu đương, vậy yêu đương là chuyện gì?
“Đừng suy nghĩ nhiều.” Sở Ức Quy cắt đứt suy nghĩ hỗn loạn của Vạn Thu, “Trên đời này luôn có những chuyện mà con người không thể hiểu được, không cần phải hiểu hết.”
Vạn Thu gật đầu, chấp nhận chuyện mình không thể hiểu được.
“Đã muộn rồi, đi ngủ thôi.” Sở Ức Quy đóng cuốn sách trong tay lại, đặt ở đầu giường.
Vạn Thu cũng ngoan ngoãn nằm xuống, vén chăn lên đắp cho mình.
Sở Ức Quy nhìn Vạn Thu.
Vạn Thu luôn cố ý đưa khóe mắt bị thâm tím của mình sang bên kia để hắn không nhìn thấy.
Ngay cả khi trò chuyện, Vạn Thu vẫn luôn nhìn về phía hắn bằng một bên mắt.
Thậm chí khi hắn đang tập trung quan sát kỹ quá trình hồi phục vết thương của Vạn Thu, Vạn Thu cũng sẽ cuộn tròn, quấn chăn bông không cho hắn thấy.
Sở Ức Quy lấy một cuốn truyện khác mà bản thân đã chuẩn bị từ lâu ở đầu giường.
Không giống những cuốn truyện cổ tích đọc ở cô nhi viện mà là mấy cuốn truyện nổi tiếng. Thanh âm Sở Ức Quy không lớn, cố ý ru Vạn Thu ngủ.
Mãi đến khi giọng nói của Sở Ức Quy ngày càng trầm xuống và hơi thở đều đều của Vạn Thu phát ra, Sở Ức Quy mới nhìn về phía Vạn Thu.
Sau khi ngủ say, Vạn Thu không còn phòng bị nửa mặt bị thương kia nữa.
Sở Ức Quy rất ghét nhìn thấy bất kỳ vết thương nào trên cơ thể Vạn Thu.
Dường như sau khi biết Vạn Thu đã chịu vết thương mà người bình thường cả đời đều không thể tưởng tượng được, hắn lại càng khó mà chịu đựng.
Vạn Thu phát hiện.
Cho nên Vạn Thu âm thầm không muốn hắn nhìn thấy.
Nhưng ánh mắt của Sở Ức Quy vẫn dừng lại ở phần da khác với những chỗ còn lại.
Dù có chán ghét đến đâu, Sở Ức Quy cũng hy vọng có thể nhớ rõ tất cả những tổn thương mà Vạn Thu đã phải chịu.
Sau một thời gian không ai để ý đến vết thương của Vạn Thu, Sở Ức Quy hy vọng mình là người duy nhất có thể nhớ kỹ tất cả chúng.
Sở Ức Quy dùng đầu ngón tay vén chăn lên, giúp Vạn Thu để lộ miệng và mũi.
Cuối cùng, Sở Ức Quy tắt đèn, đưa tay ra ôm Vạn Thu.
Vết bầm tím không đau.
Nhưng đụng vào thì có.
Hắn sẽ không làm Vạn Thu tỉnh lại vì đau.
——
Vạn Thu ở nhà hay đi học đều vẫn rất tích cực, cho dù không có bạn cùng bàn, và Sở Ức Quy là giáo viên duy nhất.
Trong giờ giải lao, Vạn Thu xem lại những ghi chú được ghi trong sách giáo khoa hai ngày qua, cậu rất ngạc nhiên.
“Ức Quy, thầy giáo của cậu và tớ là cùng một người sao?”
“Không phải.” Sở Ức Quy nói.
“Vậy tại sao những ghi chú cậu đưa cho tớ giống của thầy giáo vậy?”
“Chỉ cần là kiến thức thi đại học, về cơ bản sẽ giống nhau, nội dung cần chú ý cũng đại khái giống nhau.”