Bé Ngốc Cũng Được Nhà Giàu Nuông Chiều Sao - Chương 125
Ngày thi cuối cùng, kỳ nghỉ đông đã đến.
Vạn Thu và Sở Ức Quy cùng nhau về nhà.
Sở Ức Quy đeo cặp, một tay giúp Vạn Thu xách cặp, tay còn lại nắm lấy Vạn Thu.
Vạn Thu nhìn về phía những học sinh thưa thớt đang cùng nhau tan trường.
Vạn Thu sẽ không thể gặp các bạn cùng lớp trong kỳ nghỉ đông, trong lúc vô tình, cậu nghĩ đến lớp phó học tập.
“Ức Quy, cậu có phân chia người thân thiết không?” Vạn Thu nghiêng đầu hỏi Sở Ức Quy.
“Ừm.” Sở Ức Quy đáp.
Vạn Thu gật đầu, tiếp tục hỏi: “Vậy ai là người quan trọng nhất trong lòng Ức Quy?”
“Là Vạn Thu.” Sở Ức Quy trả lời rất tự nhiên.
Sở Ức Quy vẫn luôn nhìn về con đường phía trước.
Tuyết rơi, mặt đất hơi trơn trượt, Sở Ức Quy đứng cách Vạn Thu nửa người, chọn một con đường thích hợp để đi.
Khi trả lời câu hỏi, hắn buột miệng nói ra mà không suy nghĩ.
Vạn Thu ngẩng đầu, nhìn Sở Ức Quy đứng trong tuyết.
Những bông tuyết chất thành đống lộn xộn trên tóc và vai Sở Ức Quy.
Sở Ức Quy nhận thấy ánh mắt của Vạn Thu, dừng bước chân. Tiếng lạo xạo trên tuyết cũng theo đó biến mất.
Sở Ức Quy quay đầu lại, có mấy bông tuyết rơi xuống: “Sao thế?”
“Tớ đang đợi cậu nói xong?” Vạn Thu nói.
“Nói xong?” Sở Ức Quy nhớ lại cuộc nói chuyện vừa rồi, “Tớ nói xong rồi.”
Vạn Thu chớp chớp mắt.
Những bông tuyết rơi trên lông mi Vạn Thu, không vì chớp mắt mà rơi xuống, mà vì độ ấm của cậu mà hòa tan thành bọt nước.
Tuyết rơi ở khắp nơi.
Trên cành cây, trên bậu cửa sổ, trên cổng trường, trên mặt đất…
Chỉ có một mảnh ngưng đọng trên lông mi cậu.
Sở Ức Quy giống như mảnh bông tuyết này, chỉ lựa chọn lông mi rơi xuống hàng lông mi của Vạn Thu.
Sở Ức Quy nói người quan trọng nhất đối với hắn chỉ có cậu.
Vạn Thu nắm tay Sở Ức Quy, cảm nhận được hơi ấm của Sở Ức Quy.
Quen thuộc, như thể nó là độ ấm thuộc về mình.
Vạn Thu nghĩ nghĩ, dường như hiểu được nguyên nhân tại sao nhất định phải có sự phân biệt thân sơ.
Nếu chiếm được một vị trí vô cùng quan trọng trong lòng người khác thì sẽ rất hạnh phúc.
Nhưng Vạn Thu nghĩ, tại sao cậu lại không lập tức cảm thấy Sở Ức Quy là người quan trọng nhất?
Là bởi vì cậu đối với Sở Ức Quy không đủ tốt sao?
Nghỉ đông năm nay có chút khác biệt so với trước đây, Vạn Thu nhận được rất nhiều lời mời đi chơi.
Kể từ sinh nhật thứ mười tám gần đây nhất, Vạn Thu thỉnh thoảng nhận được tin nhắn từ một số người, nhưng cậu phải đến trường, phải học bù.
Vạn Thu sẽ không từ chối nên đã giao tài khoản cho Sở Ức Quy.
Chính anh cả đã đề nghị việc này, anh cả nói Ức Quy là trợ lý của cậu.
Nhưng bây giờ đang trong kỳ nghỉ đông nên cậu không thể bỏ qua những tin nhắn được nữa.
Những người chỉ gặp mặt nhau một lần luôn gửi tin nhắn nhiệt tình chào hỏi, Vạn Thu hoàn toàn cảm thấy xa lạ, không biết đáp lại như thế nào.
Vạn Thu suy nghĩ một chút, có lẽ nên hỏi Sở Chương hoặc Dương Tắc.
Bọn họ biết phải làm gì.
Vạn Thu cầm điện thoại, tìm được Dương Tắc, Dương Tắc đã đưa cậu về phòng của mình.
Khi Vạn Thu ngồi trên ghế sofa của Dương Tắc, cậu vô tình phát hiện chiếc ghế sofa dường như không quá rộng như trong trí nhớ nữa.
Nhưng khi nhìn thấy Dương Tắc lấy sữa trong tủ lạnh ra hâm nóng, Vạn Thu lại cảm thấy thực ra không có gì thay đổi.
“Anh hai, anh có thường xuyên uống sữa không?” Vạn Thu hỏi.
“Thỉnh thoảng uống một ít sữa sắp hết hạn.” Dương Tắc đặt sữa trước mặt Vạn Thu, mùi sữa thoang thoảng bay trong không khí.
Loại sữa này luôn được chuẩn bị cho riêng Vạn Thu.
“Hôm nay không phải học cùng Ức Quy sao?” Dương Tắc hỏi.
“Ức Quy nói trong ngày nghỉ sẽ học vào buổi sáng, buổi chiều và tối có thể tự do hoạt động.”
Dương Tắc gật đầu: “Ừ, kỳ nghỉ cũng nên thư giãn một chút, Ức Quy sắp thi đại học, cũng cần thời gian học tập riêng.”
Vạn Thu móc điện thoại từ trong túi ra: “Ức Quy nói, em thích hợp để bắt đầu xã giao.”
Dương Tắc nghĩ tới bạn bè của Vạn Thu, mặc dù có rất nhiều người đến dự sinh nhật, nhưng chỉ có một số ít người cùng tuổi.
“Muốn kết bạn nhiều thì không sao, nhưng nếu không muốn thì cũng không cần ép buộc.” Dương Tắc nói.
Vạn Thu lại hỏi: “Ba mẹ bảo em thêm những người này, chẳng lẽ không phải muốn em kết giao với bọn họ sao?”
“Chỉ là cho em cơ hội kết giao, chứ không phải bắt em nhất định phải kết giao.”
Sinh nhật đó không phải là để Vạn Thu chủ động kết giao, mà là cho người khác cơ hội kết giao với Vạn Thu.
“Vậy sao, vậy những lời mời này, em có thể đi hoặc không đi sao?”
“Đương nhiên, còn tùy em có thích hay không.” Giọng điệu của Dương Tắc vô thức lộ ra chút kiêu ngạo của người Sở gia.
Vạn Thu không giỏi từ chối, huống chi đến chuyện luôn luôn từ chối.
Cách một màn hình điện thoại, Vạn Thu cũng không thể biết đối phương có thật lòng hay không.
Chẳng phải sẽ tốt hơn nếu có thêm bạn bè sao?
“Người này muốn mời em đi đua xe…” Vạn Thu tìm được một tin nhắn, hỏi.
Dương Tắc: “Không được, cái này không thể đi, rất nguy hiểm.”
Vạn Thu sửng sốt.
Sau đó cúi đầu, lại tìm được một tin nhắn khác nói: “Người này mời em tham gia du lịch tự túc.”
“Không được, một đống người chen lấn trong một chiếc xe để chơi đùa rất dễ xảy ra sự cố.”
Vạn Thu chớp chớp mắt.
“Người này nói có thể đến quán bar mới khai trương của cậu ấy…”
“Đến một nơi tốt xấu lẫn lộn như quán bar rất dễ xảy ra chuyện.”
“…” Vạn Thu ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Dương Tắc.
Dương Tắc chợt nhận ra, mình gần như hoàn toàn có thái độ phản đối.
Dương Tắc bất lực xoa xoa trán.
Hắn không biết phải giải thích thế nào với Vạn Thu.
Cẩn thận ngẫm lại, những người chủ động rủ người khác đi chơi như vậy đều là những tên ăn chơi trác táng, đến nhiều câu lạc bộ tư nhân khác nhau để tiêu xài và làm những thứ linh tinh khác.
Nói chung, những thế hệ giàu có thích kiếm tiền làm giàu cho bản thân có xu hướng muốn giao tiếp với những học sinh có giá trị như Vạn Thu, người không kế thừa gia nghiệp, mới vừa thành niên, thực sự chưa kịp hoà nhập với môi trường.
Dương Tắc vì xã giao cũng tham gia vài lần, cho dù là nơi nào cũng đều không thích hợp với Vạn Thu.
Ngoài ra, thâm tâm hắn cũng không thích Vạn Thu tham gia những việc này.
“Không thì… Em có thể mở tiệc.” Dương Tắc do dự hồi lâu, sau đó chậm rãi nói: “Chọn một vài người mà em cảm thấy thích hợp.”
“Giống tổ chức sinh nhật trước đây sao?” Vạn Thu chỉ có kinh nghiệm tổ chức tiệc sinh nhật, lần đó cậu đã chuẩn bị hơn nửa tháng.
“Không, không cần làm phức tạp như vậy.” Dương Tắc suy nghĩ một chút nói: “Anh liên hệ với anh cả giúp em, anh cả có lẽ sẽ có ý kiến tốt hơn.”
“Vâng…” Vạn Thu do dự, ngón tay vô tình cố ý xoa điện thoại, “Kết bạn với những người này phức tạp như vậy sao?”
Dương Tắc không muốn Vạn Thu tiếp xúc với thế giới phức tạp, ngợp trong vàng son, xoa hoa lãng phí này.
Nhưng mâu thuẫn nảy sinh, hắn cũng hy vọng Vạn Thu được hưởng thụ cuộc sống như vậy.
Muốn bảo vệ nhưng cũng muốn Vạn Thu được tận mắt nhìn thế giới.
“Thật ra, kết bạn không phải chuyện làm một cách có chủ ý.”
Dương Tắc suy nghĩ một chút, cố gắng lựa chọn từ ngữ.
“Có rất nhiều cơ hội để trở thành bạn bè, nếu ôm tâm tư muốn kết bạn, rất có thể sẽ không đạt được kết quả tốt.”
Vạn Thu không hiểu Dương Tắc có ý gì.
Dương Tắc ho khan một tiếng, hắn thật sự không giỏi thuyết phục người khác.
“Ý anh là, cũng có thể chọn bạn mà chơi, cái này…” Dương Tắc chỉ vào điện thoại của Vạn Thu, “Chỉ là một cơ hội mà thôi, em phải có điểm mấu chốt của riêng mình.”
Vạn Thu chần chờ nhìn điện thoại.
“Khi em cảm thấy ai đó làm em không thoải mái, hãy từ chối làm bạn với họ, như vậy là được.”
Dương Tắc tin tưởng tính cách của Vạn Thu.
Mặc dù Dương Tắc thực sự không muốn Vạn Thu tiếp xúc với một số mặt tối trong vòng tròn này.
Nhưng nếu là Vạn Thu…
Hắn tin Vạn Thu sẽ đưa ra lựa chọn phù hợp.