Khi Sở Chương nhìn thấy tin nhắn này, anh lập tức lên các trang web lớn lục soát xem bản thân có đột nhiên có tai tiếng với nữ minh tinh nào không.
Sau khi tìm một lượt không thấy gì mới cảm thấy yên lòng.
Nhưng không hiểu sao, Sở Chương lúc này cảm thấy vô cùng chột dạ.
Như thế nào lại để thiên sứ nhỏ nhà anh nhìn thấy anh hôn một người phụ nữ xa lạ rồi.
…Cũng không đến mức, thiên sứ nhà anh đã thành niên rồi.
Sở Chương đi qua đi lại thì bị Triệu Tinh Hoa phát hiện.
“Cậu lại ở đây phát điên cái gì vậy?” Mỗi lần Triệu Tinh Hoa nhìn thấy Sở Chương phát điên thường chỉ có một lý do, “Vạn Thu lại gửi tin nhắn cho cậu?”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Vẻ mặt Sở Chương rất vi diệu, “Vạn Thu hỏi tôi hôn nữ chính, vậy có phải đang yêu đương không!”
Triệu Tinh Hoa: “…” Mặc dù cảm thấy hỏi như vậy thật buồn cười, nhưng khi nghĩ tới đối tượng là Vạn Thu thì lại cảm thấy đây là một chuyện lớn.
“Vậy cứ nói là đang đóng phim.” Triệu Tinh Hoa đề nghị.
“Chỉ vì đóng phim mà có thể tùy tiện hôn người khác, đây chẳng phải không có chút tiết tháo nào sao?” Sở Chương lập tức phủ nhận.
Triệu Tinh Hoa đè nén lời phàn nàn, nói: “Vậy cứ nói lúc đó cậu yêu đương đi.”
“Vạn Thu sẽ yêu ai yêu cả đường đi với người kia, tôi không muốn, tôi không vui.”
Triệu Tinh Hoa cảm thấy mình đã nổi gân xanh trên trán: “Vậy trước tiên hỏi xem tình huống thế nào, sau đó nghĩ biện pháp đối phó!”
Sở Chương đương nhiên biết làm thế nào mới tốt, anh nói lời này chỉ để trêu chọc Triệu Tinh Hoa mà thôi.
Nhìn vẻ mặt của Triệu Tinh Hoa, anh biết mình chắc chắn đã trêu chọc quá tàn nhẫn, nếu trêu chọc thêm nữa sẽ bị đánh.
Lập tức nghiêm túc hỏi Vạn Thu chuyện gì đang xảy ra.
Sau khi Vạn Thu gửi mấy tin nhắn giải thích tình hình, sắc mặt Sở Chương có chút vi diệu.
Vạn Thu: Ức Quy nói, chỉ cần nhìn liền biết thích hay không.
Vạn Thu: Khi em nhìn Ức Quy, em biết mình rất thích Ức Quy, đây là tình yêu sao?
Vạn Thu: Nhưng Vương Duyệt nói, phải hôn môi mới là người yêu.
Vạn Thu: Nếu không chán ghét hôn môi, vậy chính là người yêu sao?
Sở Chương ngồi trong phòng khách, cực kỳ an tĩnh.
Một tay cầm điện thoại, một tay che miệng, vẻ mặt nghiêm túc như thể đang đối mặt với một kẻ thù đáng gờm.
Không thể nào…
Có lẽ không phải như anh tưởng tượng đâu.
Không có khả năng, không có khả năng.
Nhưng cũng không phải không có khả năng!
Nghĩ đến cuộc trò chuyện giữa Sở Ức Quy và Vạn Thu…Lại cảm thấy điều đó khó mà xảy ra, nếu thực sự có, sẽ không thể không để lại chút manh mối nào.
“Làm sao vậy?” Triệu Tinh Hoa cũng nhận ra có chút không đúng, nhịn không được tiến lên hỏi kỹ hơn.
“Anh Triệu, cậu cảm thấy Sở Ức Quy và Vạn Thu nhà tôi…quan hệ thế nào?” Sở Chương hỏi.
“Rất tốt?” Triệu Tinh Hoa trả lời.
“Vậy có cảm thấy có chút quá tốt không?”
Triệu Tinh Hoa gật đầu: “Tôi rất ít khi thấy hai đứa trẻ nào có mối quan hệ tốt như vậy.”
Sở Chương lo lắng nắm lấy tay Triệu Tinh Hoa: “Người ngoài cuộc sẽ tỉnh táo, cậu mau giúp tôi phân tích, Sở Ức Quy và Vạn Thu có giống như đang yêu đương không?!”
“…Đầu óc cậu có vấn đề à” Vẻ mặt của Triệu Tinh Hoa rất vi diệu.
“Đúng vậy, không có khả năng mà.” Sở Chương cũng cảm thấy mình không phải là người trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.
Nhìn vẻ mặt của Sở Chương, trong lòng Triệu Tinh Hoa có chút trầm xuống: “Chẳng lẽ… Vạn Thu nói với cậu em ấy thích Ức Quy?”
Khóe miệng Sở Chương giật giật: “Vạn Thu nói thích Sở Ức Quy cũng không ít lần rồi.”
Triệu Tinh Hoa cẩn thận suy nghĩ, quả thực hắn đã từng nghe Sở Ức Quy và Vạn Thu nói thích nhau.
“Vậy không phải chuyện bình thường sao? Tại sao cậu…”
Sở Chương nhìn điện thoại, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: “Vạn Thu hỏi tôi chuyện yêu đương, sau đó đối tượng yêu đương đầu tiên tiên em ấy nghĩ đến là Sở Ức Quy.”
“…”
“Thật sự mà nói, tôi cảm thấy quan hệ của Vạn Thu và Sở Ức Quy tốt như đôi vợ chồng già vậy, có khi người yêu cũng không dính nhau như vậy.”
Triệu Tinh Hoa cũng cảm thấy đây có lẽ là một vấn đề lớn.
“Bây giờ em ấy hỏi tôi có phải bằng lòng hôn môi chính là yêu đương không, tôi sợ tôi nói đúng vậy, Vạn Thu liền đi tìm Sở Ức Quy thửc nghiệm.”
Sở Chương nghĩ đến khả năng đó liền cảm thấy không tốt chút nào.
“Vậy nói đi học không thể yêu đương.” Triệu Tinh Hoa nói một cách kiên quyết.
“Ô ô ô ô tôi muốn làm một người anh trai có tâm, không phải làm một phụ huynh gia trưởng.”
Sở Chương phàn nàn này nọ, bị Triệu Tinh Hoa đập một phát vào đầu.
“Bình thường chút cho ông, đây là lúc để cậu nói giỡn sao?”
m thanh cốc đầu tuy vang nhưng kỳ thật cũng không đau, Sở Chương bên này lại ấm ức nói: “Tôi thật sự, thật sự nghiêm túc, tôi không muốn lừa gạt cho qua đâu.”
Triệu Tinh Hoa ngồi bên cạnh Sở Chương.
Sự lo âu thông qua ngón tay, trực tiếp biểu lộ thành hành động gõ không ngừng trên đùi.
“Nhân tiện, gia đình cậu có kỳ thị không?”
“Không kỳ thị nha?” Sở Chương thản nhiên nói: “Cậu nhìn ba mẹ tôi trông giống sẽ kỳ thị sao? Nếu mẹ tôi không kỳ thị, vậy ba tôi khẳng định cũng sẽ không.”
“Vậy tại sao Ức Quy lại không thể yêu đương cùng Vạn Thu?” Triệu Tinh Hoa hỏi.
Sở Chương: “…”
Sở Chương quay đầu nhìn xuống đất.
Sắc mặt anh dần dần dại ra.
Khóe mieijeng Triệu Tinh Hoa giật giật, chẳng lẽ từ đầu đến cuối không chú ý đến vấn đề này sao?
“Không, tôi hoàn toàn không tưởng tượng được cảnh hai đứa nhỏ này yêu nhau.” Sở Chương bất đắc dĩ nói.
Không phải Triệu Tinh Hoa không hiểu được cảm giác của Sở Chương, tình huống này quả thực có chút phức tạp.
“Mà Sở Ức Quy cũng sẽ không bằng lòng cùng Vạn Thu yêu đương đâu, nếu Vạn Thu có suy nghĩ như vậy sẽ rất khó.”
Triệu Tinh Hoa sửng sốt.
“Hơn nữa, cũng không phải tôi không muốn Vạn Thu và Sở Ức Quy yêu đương, mà là không muốn Vạn Thu yêu sớm như vậy, em ấy mới trở về được mấy năm, tôi rất lưu luyến.”
Giọng nói của Sở Chương mềm mại như hoa bồ công anh nở rộ trong gió, phiêu tán vào không trung.
Ngay cả những bậc cha mẹ bình thường cũng sẽ lưu luyến con cái.
Thì làm sao một gia đình có thể bỏ được đứa trẻ mới về bên người họ được 5 năm chứ.
Sở Chương suy nghĩ một lúc rồi trả lời Vạn Thu.
Sở Chương: Chuyện yêu đương cứ để thuận theo tự nhiên, không cần cưỡng cầu.
Sở Chương: Nếu thật sự là tình yêu, nhất định ngày nào đó sẽ tìm ra manh mối.
Sở Chương: Cũng giống như tình bạn và gia đình, tình yêu không phải là một vấn đề phức tạp, không cần phải đặc biệt chú ý, cũng không cần vì thế mà khó xử.
Sở Chương: Vạn Thu ngoan, đừng yêu nhanh như vậy, dành nhiều thời gian cho anh cả hơn không được sao?
Sở Chương không nhắn cho có lệ.
Anh thật sự nghiêm túc trả lời vấn đề của Vạn Thu.
Mặc dù trọng tâm là câu cuối cùng.
Vạn Thu nhanh chóng trả lời tin nhắn.
Vạn Thu: Vậy anh cả và nữ chính kia đang yêu đương sao?
Sở Chương: Trong phim đương nhiên đang yêu mới hôn môi đối phương nha.
Sở Chương: Nhưng người trong phim không phải anh cả của em.
Sau khi Vạn Thu nhìn thấy tin nhắn, cậu đột nhiên hiểu ra điều gì đó.
Người trên TV không phải là anh cả của cậu, là người trong phim.
Vạn Thu sửng sốt phản ứng lại.
Sau đó gửi tin nhắn cho Vương Duyệt.
Vạn Thu: Cậu đã bao giờ hôn môi chưa?
Vương Duyệt: Mịa…
Vương Duyệt: Không, tớ vẫn còn nụ hôn đầu!
Vạn Thu: Vậy cậu nói bằng lòng hôn môi, là đang nhắc tới trong tiểu thuyết sao?
Vương Duyệt:…
Vương Duyệt: A đúng đúng, tớ chỉ lý luận suông thôi được không, làm sao, chưa ăn qua thịt heo, chẳng lẽ còn chưa nhìn thấy heo chạy* hả? (Dù chưa trải qua nhưng cũng biết đại khái như thế nào)
Vạn Thu đột nhiên cảm thấy có lẽ chuyện tình yêu mà Vương Duyệt nói không thể tin tưởng hoàn toàn.
Có thể có giá trị tham khảo, nhưng cần được xem xét.
Tình yêu thực sự rất phức tạp.
Phức tạp đến nỗi mỗi người đều có những ý kiến khác nhau.
——
Mấy ngày trước khi khải giảng, Vạn Thu và Sở Ức Quy mới đến thăm cô nhi viện.
Trên xe, Sở Ức Quy nắm lấy tay Vạn Thu.
Vạn Thu cũng nắm lại Sở Ức Quy.
Đột nhiên Vạn Thu nhận ra, đã lâu rồi bọn họ không làm gì cùng nhau.
Sở Ức Quy đã ngừng dạy phụ đạo cho Vạn Thu, ngoại trừ những lần Vạn Thu không biết giải sẽ đi tìm Sở Ức Quy, phần lớn thời gian Sở Ức Quy đều dùng để học tập.