Site icon TruyenVnFull

Bé Ngốc Cũng Được Nhà Giàu Nuông Chiều Sao - Chương 129

Chủ nhiệm lớp dường như nhận ra hành vi và biểu hiện của Vạn Thu có gì đó không đúng.

“Em ở đây chờ thầy một chút.”

Chủ nhiệm lớp đến lớp sắp dạy, dặn các học sinh trong lớp tự học tiết này, yêu cầu lớp trưởng giữ trật tự.

Chủ nhiệm lớp quay về bên cạnh Vạn Thu, một tay nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Vạn Thu.

“Có chuyện gì, có thể nói với thầy không?”

Vạn Thu tin tưởng giáo viên, lắp bắp kể những gì mình hiểu về chuyện đang diễn ra.

Ngón tay chỉ về phía phòng vệ sinh nữ.

Chủ nhiệm lớp suy nghĩ một chút, lấy điện thoại ra gọi một cuộc.

Ngay sau đó, một nữ giáo viên từ trên lầu đi xuống, nói vài câu với chủ nhiệm lớp rồi bước vào nhà vệ sinh nữ.

“Cô ấy là giáo viên của phòng tư vấn tâm lý, cô ấy sẽ nói chuyện với lớp phó học tập.” Chủ nhiệm lớp trấn an Vạn Thu.

Ánh mắt Vạn Thu dán chặt vào nhà vệ sinh nữ, không hề rời đi.

Cánh cửa nhà vệ sinh nữ bị đẩy ra.

Nữ giáo viên đặt một tay lên vai lớp phó học tập, tay kia nắm tay lớp phó học tập, dẫn ra khỏi nhà vệ sinh nữ.

Vạn Thu theo bản năng muốn nói gì đó với lớp phó học tập.

Chỉ là lớp phó học tập không nhìn cậu.

“Tôi sẽ đưa em ấy đến phòng tư vấn tâm lý trước, bạn học này…” Nữ giáo viên ngập ngừng nhìn Vạn Thu.

“Tôi sẽ đưa em ấy đi trước, nếu tình hình không ổn còn phiền cô rồi.”

“Được.”

Vạn Thu nhìn nữ giáo viên đưa lớp phó học tập rời đi.

Bả vai của lớp phó học tập khom xuống khiến dáng vẻ trở nên vô cùng suy sụp.

“Có muốn đi cùng thầy một chút không?” Chủ nhiệm lớp hỏi Vạn Thu.

Vạn Thu đi theo sau chủ nhiệm lớp.

Vì đang là buổi sáng nên các giáo viên đều đã vào lớp, cả văn phòng gần như trống rỗng.

Chủ nhiệm lớp kéo một chiếc ghế từ trong góc đến chỗ Vạn Thu, rót cho cậu một tách trà.

Vạn Thu nhìn chiếc cốc giấy hoạt hình quen thuộc, vẻ mặt có chút hoảng hốt.

“Chuyện cụ thể như thế nào, em có thể nói cho thầy biết không?”

Vạn Thu giải thích tình hình, nhưng trật tự từ hơi lộn xộn.

Chủ nhiệm lớp yên lặng lắng nghe, Vạn Thu nói ngắt quãng, như thể nghĩ đến đâu nói tới đó.Chủ nhiệm lớp hỏi: “Thầy sẽ không nói cho ai biết, nên hãy nghiêm túc nói với thầy, em nói thích lớp phó học tập, là thích kiểu bạn bè hay kiểu khác?”

“Là bạn bè.” Vạn Thu kiên định trả lời.

“Vậy trong lớp các em cũng không có tiếp xúc gì đặc biệt, chỉ là bị các bạn khác trêu chọc thôi đúng không?” Chủ nhiệm lớp cẩn thận hỏi.

Vạn Thu gật đầu, bổ sung: “Học kỳ trước, lúc em đợi Ức Quy, cậu ấy cũng sẽ đợi cùng em, học kỳ này em không đợi Ức Quy, em và cậu ấy cũng không nói chuyện nhiều.”

Chủ nhiệm lớp tâm tình phức tạp, hỏi: “Em có thích bạn cùng lớp không?”

“Thích.”

“Em có thích bạn ngồi cùng bàn không?”

“Thích.”

“Em có thích thầy không?”

“Thích.”

Ba câu thích liên tiếp khiến chủ nhiệm lớp thở dài.

Đối với những người mình có hảo cảm, Vạn Thu đều quy về một chữ thích.

“Em không nên nói thích sao?” Vạn Thu đột nhiên hỏi.

Chủ nhiệm lớp sửng sốt, bước tới nắm tay Vạn Thu, sau đó vỗ nhẹ vai Vạn Thu.

“Em nghe thầy nói, dũng cảm bày tỏ tình cảm của mình là ưu điểm của em.”

Chủ nhiệm lớp bắt gặp ánh mắt bối rối của Vạn Thu, nhận ra Vạn Thu thực sự đang tự trách về những gì mình đã nói.

“Bày tỏ tình cảm của mình từ trước tới giờ đều không phải chuyện gì sai, em chất phác hơn những người khác, cũng lớn mật hơn người khác, làm thầy giáo, thầy thực sự ngưỡng mộ em vì có thể tự nhiên nói từ ‘thích’ ra.”

“Vậy tại sao…” lại khiến lớp phó học tập không vui.

“Đây không phải lỗi của em, cũng không phải lỗi của lớp phó, là do lời đồn đãi người ta tung ra mà thôi.”

Chủ nhiệm lớp đã đi dạy hơn mười năm, cũng đã nhìn thấy nhiều, biết được nhiều.

Những chuyện khó định nghĩa trong xã hội, lại càng khó kiểm soát hơn ở những đứa trẻ chưa phát triển đầy đủ này.

“Vậy chúng ta nên làm thế nào?” Vạn Thu bất giác nghiến răng.

“Em có tin thầy không?” Chủ nhiệm lớp hỏi.

Vạn Thu có chút bối rối.

“Thầy là người lớn, cũng là giáo viên của các em, thầy có tư cách để chăm sóc, dạy dỗ và giáo dục học sinh của mình, đương nhiên bao gồm cả em và lớp phó học tập, những việc này cứ để thầy giải quyết được không?”

Vạn Thu nhìn chủ nhiệm lớp.

Là một người trưởng thành, một người có thể tin cậy được.

Mơ hồ, Vạn Thu cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều sau khi nhận được hỗ trợ.

“Cảm ơn thầy.”

Khi Vạn Thu cảm ơn và rời đi, chủ nhiệm lớp mỉm cười nhìn theo.

Cuối cùng để lại một tiếng thở dài.

Loại tin đồn này thường rất khó tìm ra ngọn nguồn, lời đến lời đi chắc chắn đã biến hóa rất nhiều.

Cách thể hiện cảm xúc quá thẳng thắn của Vạn Thu đương nhiên trở thành chủ đề bàn tán của những học sinh dễ xao động. Huống hồ còn liên quan đến Sở Ức Quy…

Chủ nhiệm lớp xoa xoa lông mày, thật sự cảm thấy bực bội.

Tất cả những gì có thể làm cũng chỉ là tìm từng học sinh để hiểu thêm tình huống, sau đó phê bình.

Cho dù không tìm được người tung tin đồn ban đầu thì ít nhất có thể thông qua phương thức này để răn đe học sinh – giáo viên đã chú ý, cẩn thận một chút.

Vạn Thu trở về phòng học, thấy những học sinh có liên quan đã bị chủ nhiệm lớp gọi đi.

Nhưng kể từ đó, mỗi giờ nghỉ giải lao, không ai tới nói chuyện với Vạn Thu nữa.

Giống như…

Tránh né gì đó.

Mặc dù Vạn Thu muốn tìm Sở Ức Quy nhưng cậu đã kiềm chế bản thân.

Sở Ức Quy hiện tại đang nỗ lực học tập, cậu không muốn làm phiền Sở Ức Quy vào lúc này.

Sau giờ học, Vạn Thu không đến gặp Sở Ức Quy để chào tạm biệt như trước.

Sau khi trở về nhà, Vạn Thu cũng không đi xe ba bánh đến đón Sở Ức Quy.

Vạn Thu ở trong phòng làm bài tập, nhưng hôm nay thời gian làm bài dài hơn trước.

Nghe được tiếng cửa mở, trái tim Vạn Thu vô thức thắt lại, cây bút trong tay không viết ra được thêm chữ nào nữa.

Cậu có thể nghe thấy giọng nói của Sở Ức Quy, tiếng thay giày, tiếng bước chân hướng về phòng vệ sinh, tiếng rửa tay, đến phòng ngủ…

Vạn Thu đóng cửa phòng ngủ lại, không muốn Sở Ức Quy phát hiện ra trạng thái của mình.

Sở Ức Quy quá thông minh, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra suy nghĩ của cậu.

Ức Quy phải thi đại học.

Không thể quấy rầy Ức Quy.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa phòng Vạn Thu.

Vạn Thu giật mình một cái, cuộn người lại, cây bút trong tay vô thức xát vào chân, lực có chút mạnh khiến cậu hơi nhói.

Tiếng gõ cửa vang lên có quy luật, cũng không nặng.

Vạn Thu không muốn đáp lại, nhưng tiếng gõ cửa vẫn luôn duy trì, không có ý định dừng lại.

Vạn Thu cuộn tròn, thậm chí còn muốn lặng lẽ tắt đèn, giả vờ ngủ.

Ngay khi tay Vạn Thu sắp chạm vào đèn bàn, cậu chợt nghe thấy giọng nói của Sở Ức Quy: “Vạn Thu, cách để khiến tớ không lo lắng không phải là không nói gì, mà là nói cho tớ biết.”

Vạn Thu nghẹn họng.

Sở Ức Quy quả nhiên đã biết.

Dù không gặp mặt trực tiếp nhưng Sở Ức Quy cũng biết trạng thái cậu không ổn.

Rõ ràng cậu đã nhờ quản gia đến đón Sở Ức Quy, tìm lý do giấu giếm, nhưng bây giờ cũng đoán được là đã không thành công.

Khi Vạn Thu mở cửa, cậu nhìn thấy Sở Ức Quy vẫn mặc đồng phục.

Vạn Thu chột dạ nhìn đi chỗ khác.

Cậu cảm giác được Sở Ức Quy đang nhìn mình.

“Tớ có thể vào không?” Giọng nói của Sở Ức Quy rất kiên định, khiến cảm xúc trong lòng Vạn Thu bình tĩnh lại.

Vạn Thu tránh đường, trở về chỗ ngồi của mình.

Sở Ức Quy không ngồi xuống mà lấy chiếc bút trong tay Vạn Thu ra, đặt lên bàn, lạch cạch một tiếng.

Khi Vạn Thu còn đang bối rối, Sở Ức Quy đã ngồi xổm xuống, giữ lấy bắp chân của Vạn Thu.

Ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve chỗ vết xước nơi Vạn Thu vừa dùng bút xát vào.

Vạn Thu nhìn sang, phát hiện chỗ xước đã hình thành một vết sưng đỏ.

Vạn Thu sửng sốt.

Sở Ức Quy ra ngoài lấy hộp thuốc, lau vết thương Vạn Thu tạo ra, kiểm tra xem da có bị rách không, sau đó chỉ bôi một ít thuốc mỡ để tiêu sưng.

Exit mobile version