Đồng tử Sở Ức Quy tối sầm, phản chiếu ảnh ngược của chủ nhiệm lớp.
Như muốn đem tất cả những thứ bị che giấu đem ra ngoài ánh sáng.
Dưới ánh mắt này, chủ nhiệm lớp không khỏi cảm thấy áp lực.
Nhưng vẫn nghiêm túc nói với Sở Ức Quy: “Mỗi giáo viên đều thiên vị một vài học sinh, thầy đã cố gắng đối xử bình đẳng với các học sinh rồi.”
Sở Ức Quy không trả lời đối phương, chỉ đột nhiên đưa ra một chuyện không liên quan đến chủ đề hiện tại.
“Vạn Thu nói, thầy rất tuấn tú.”
“Thật sao?” Chủ nhiệm lớp không theo kịp suy nghĩ của Sở Ức Quy, chỉ cười nói: “Chắc là filter giáo viên đi? Thầy cảm thấy bản thân cũng không thể gọi là đẹp trai.”
Nhưng không hiểu vì sao, chủ nhiệm lớp lại cảm thấy những lời mình vừa nói không phù hợp.
Trong ánh mắt Sở Ức Quy, không có bất cứ lời khen ngợi nào.
Lời này thay vì nói là khen ngợi, lại giống như mở đầu cho điều Sở Ức Quy sắp nói hơn.
Một khắc im lặng sẽ trở thành cơ hội để áp lực giữa bọn họ lan rộng.
Chủ nhiệm lớp bắt đầu cảm thấy hô hấp có chút không thông.
Cuối cùng, Sở Ức Quy chủ động phá vỡ sự im lặng khó xử.
Sở Ức Quy nói: “Mọi người sẽ cố gắng thể hiện mặt tốt nhất của mình trước mặt những người họ có hảo cảm, vô tình nhưng cố ý bộc lộ sức hấp dẫn của mình.” Lúc này, trong lòng chủ nhiệm lớp lộp bộp một tiếng, dường như nhận ra điều gì đó.
Nhưng Sở Ức Quy không cho chủ nhiệm lớp suy nghĩ hay thời gian cãi lại. “Thầy thể hiện sức hấp dẫn của mình với Vạn Thu là trong vô thức, hay là cố ý?”
Trong giọng điệu của Sở Ức Quy không có sự không chắc chắn hay phỏng đoán.
Hắn rất chắc chắn.
Đầu óc chủ nhiệm lớp nhất thời trống rỗng.
Muốn phản bác, nhưng lại theo bản năng bắt đầu nghĩ lại.
Sở Ức Quy quá chắc chắn, đến mức thay vì phản bác và thắc mắc, việc đầu tiên chủ nhiệm lớp làm là tự suy ngẫm.
Dần dần, chủ nhiệm lớp không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ chính mình: “Có chuyện như vậy sao?”
Chủ nhiệm lớp tự nhận bản thân quan tâm đến Vạn Thu nhiều hơn hẳn.
Vạn Thu là một đứa trẻ đặc biệt, khác với nhiều học sinh mà chủ nhiệm lớp từng gặp, thiên vị một học sinh đặc biệt là chuyện bình thường.
Nhưng chuyện quan tâm Vạn Thu quá mức là sự thật, tò mò với Vạn Thu cũng là sự thật, chủ nhiệm lớp không thể nào phản bác.
Chủ nhiệm lớp cuối cùng cũng thở dài một tiếng.
Phải chăng bản thân đã vô tình để ý đến Vạn Thu quá nhiều?
“Có chuyện như vậy sao.” Nhất thời, chủ nhiệm lớp nhìn qua càng bình tĩnh hơn thường ngày.
Những học sinh còn lại trong trường trong thời gian này là những học sinh đang học buổi tối. Đèn trong văn phòng vẫn sáng, mà bên ngoài đã dần dần chìm vào màn đêm.
Ánh đèn chiếu sáng mọi thứ, khiến không gian xung quanh có chút không chân thật.
Xung quanh dường như có thứ gì đó đung đưa khiến ý thức không thể tập trung.
“Em là học sinh đặc biệt nhất mà thầy từng thấy, đôi khi thầy cũng tò mò không biết em lớn lên trong hoàn cảnh thế nào mà lại dưỡng thành tính cách và năng lực như vậy.”
Cuối cùng chủ nhiệm lớp nói.
“Có lẽ thân là giáo viên, thầy quả thực có chút vượt quá giới hạn, nhưng em không cần lo lắng, từ đầu đến cuối thầy chưa bao giờ có suy nghĩ quá đáng.”
Chủ nhiệm lớp nhìn Sở Ức Quy, thiếu niên đứng lặng lẽ như đá trên núi, sẽ không bị mưa rền gió dữ lay chuyển, cũng sẽ không bị bốn mùa bào mòn, chỉ lặng lẽ đứng yên nơi đó.
Dường như chỉ tiếp thu âm thanh chứ không đáp lại.
“Thầy là người theo chủ nghĩa độc thân, đã sẵn sàng sống độc thân đến hết đời.”
Chủ nhiệm lớp không hiểu tại sao lại kể chuyện của mình ra một cách dễ dàng như vậy.
“Thầy không có người thân, ba mẹ thầy đột ngột qua đời, trước khi bọn họ mất… thầy đang cãi nhau với người trong nhà vì chuyện tình yêu của mình.”
Khi cùng người nhà khắc khẩu, không nghĩ đó lại là lần cuối cùng.
Tâm lý chủ nhiệm lớp không thể tiếp thu hiện thực, không thể đối mặt với chính mình.
Cuối cùng lựa chọn độc thân như một hình thức trốn tránh.
Lự chọn nghề giáo viên mà ba mẹ mong muốn, hy vọng có thể trở nên xuất sắc như ba mẹ.
Cố gắng kéo dài điều gì…
“Thầy sẽ không làm bất cứ điều gì với học sinh của mình, thầy sẽ cố gắng đối xử bình đẳng với các em ấy, cả đời này thầy sẽ không yêu.”
“Vậy sao?” Sở Ức Quy trả lời.
Đây rõ ràng là một câu hỏi tu từ, nhưng lại giống một câu chất vấn.
Chủ nhiệm lớp cảm thấy thật sự không hiểu nổi học sinh này.
Tâm trí phức tạp như đáy biển.
Một đáy biển sâu mà con người không thể chạm tới.
Không biết có những loại sinh vật nào, không biết làm thế nào mới có thể tồn tại.
Không biết đó có phải là đáy biển sâu nhất, hay còn có nơi khác sâu hơn không.
Mỗi một bước đều là bẫy rập.
“Đúng vậy, cho nên đừng suy nghĩ như vậy nữa.” Chủ nhiệm lớp nói với Sở Ức Quy.
“Được.” Sở Ức Quy đáp: “Em tin thầy.”
Chủ nhiệm lớp định nói gì đó, nhưng lại có chút bực bội xoa xoa tóc.
Không biết liệu Sở Ức Quy có thực sự tin hay không.
Ý của Sở Ức Quy giống như nói, ‘Em tin những gì thầy nói, vì vậy hy vọng những gì thầy nói là sự thật.’
“Em…” mặc dù muốn nói gì đó, nhưng với tư cách là chủ nhiệm, việc thảo luận vấn đề tình cảm với học sinh cũng không tốt lắm.
Cuối cùng, chủ nhiệm lớp chỉ có thể thay đổi chủ đề.
“Về chuyện bạn học nữ kia, ba mẹ Sở Vạn Thu có biết không?”
Sở Ức Quy không trả lời.
“Cảm ơn tất cả những gì thầy đã làm cho Vạn Thu bấy lâu nay.”
Khi chủ nhiệm lớp nhìn thấy Sở Ức Quy xoay người muốn đi, lập tức số ruột muốn giữ lại.
“Đợi đã, sao em không trả lời câu hỏi của thầy.”
“Những chuyện khác không phải em đều có thể xen vào.” Sở Ức Quy quay đi, không nhìn chủ nhiệm lớp.
Thẳng đến khi Sở Ức Quy rời đi, chủ nhiệm lớp mới lảo đảo ngồi trở lại vị trí của mình.
Mơ hồ, chủ nhiệm lớp nhận ra cuộc trò chuyện này có gì đó không bình thường.
Mặc dù vẫn luôn nói chuyện với Sở Ức Quy, nhưng dường như không hỏi bất cứ chuyện gì liên quan đến Sở Ức Quy.
Từ đầu đến cuối, kì thật chỉ có chủ nhiệm lớp nói. Sở Ức Quy cái gì cũng không nói, nhưng lại thám thính được hết thảy. Ngay cả khi muốn hỏi Sở Ức Quy về tin đồn của Vạn Thu cũng không có cơ hội thảo luận.
Chủ nhiệm lớp tựa lưng vào ghế, cuộc trò chuyện này không phải không có thông tin.
Chẳng lẽ Sở Ức Quy đã vô tình phát hiện ra điều gì đó mà mình không hề nhận ra?
Sở Ức Quy cố tình nói ra trước mặt.
Cố ý nói ra để bản thân nhận rõ tình hình hiện tại, dập tắt tâm tư.
Quá vớ vẩn, giống như một lời cảnh cáo vậy.
Đột nhiên chủ nhiệm lớp nắm lấy tay mình.
Thật là một người khiến người ta sởn tóc gáy.
Chủ nhiệm lớp cẩn thận suy nghĩ về những thông tin mình nghe được về Sở Ức Quy.
Sở Ức Quy là một học sinh xuất sắc hiếm có trong toàn bộ lịch sử trường học, luôn khiêm tốn và lịch sự trước tất cả giáo viên, ôn hòa thân thiện, hầu như không có hành vi xấu.
Nhưng Sở Ức Quy mà chủ nhiệm lớp nhìn thấy trước mặt lại hoàn toàn khác.
Vẫn còn những sơ hở.
Có lẽ cảm xúc này chỉ nhằm vào một mình chủ nhiệm lớp.
Sở Ức Quy luôn nhận thức được sự bất thường, mà đến tận lúc này mới nhắc nhở.
Là phát hiện biến hóa…