Site icon TruyenVnFull

Bé Ngốc Cũng Được Nhà Giàu Nuông Chiều Sao - Chương 134

*Khuyến khích đọc lúc đêm khuya với một bản nhạc buồn không lời❤️

Khi nhóm học sinh bắt đầu buông lỏng, cuối cùng cũng có người đề xuất chơi trò tỏ tình.

Vạn Thu lặng lẽ gửi tin nhắn cho Chu Bồi Ngọc.

Vạn Thu: Bọn họ nói, mọi người đều phải nói tên một người khác giới mà bản thân để ý nhất trong lớp.

Chu Bồi Ngọc: Chính nó, lúc này mới nói sao, vậy mới là tiệc tốt nghiệp chứ! Đây là cơ hội cuối cùng để thú nhận rồi.

Vạn Thu nhìn từng người lần lượt nói về người khác giới mà mình có hảo cảm.

Vạn Thu: Có vài bạn nữ đều nói là Sở Ức Quy.

Chu Bồi Ngọc: Vậy cậu cảm thấy thế nào?

Vạn Thu sửng sốt.

Vạn Thu: Sao cậu lại hỏi tớ?

Chu Bồi Ngọc: Cậu không cảm thấy gì khi nghe người khác nói thích Sở Ức Quy sao?

Có cảm giác gì sao?

Vạn Thu ngước mắt, nhìn thấy một bạn nữ đang cầm micro trên tay với vẻ xấu hổ, mắt nhìn về phía Sở Ức Quy.

Dưới ánh đèn mờ ảo, bạn nữ nhút nhát cúi đầu xuống nhưng trông vẫn như một bông hoa xanh vừa chớm nở, nho nhỏ đáng yêu.

Bạn nữ nói tên Sở Ức Quy.

Mọi người đều la ó hò hét, nói Sở Ức Quy mau chóng nắm lấy cơ hội.

“Chỉ là xuất phát từ lòng cảm kích mà thôi, tôi rất biết ơn tình cảm của mọi người dành cho tôi.” Sở Ức Quy nói.

Khi Vạn Thu ngước mắt lên nhìn Sở Ức Quy, cậu vẫn luôn không thấy Sở Ức Quy vui vẻ.  Mỉm cười, nhưng ánh mắt lại có chút lạnh lẽo, dường như đang cố tình đè nén.

Vạn Thu: Tớ cảm thấy Ức Quy không vui lắm.

Chu Bồi Ngọc: Hả? Rõ ràng cậu ấy đang được tỏ tình, sao lại không vui?

Vạn Thu: Đây là tỏ tình sao? Không phải cần đáp lại lời tỏ tình sao?

Chu Bồi Ngọc: Bằng không chốc nữa chờ xem có ai yêu cầu Sở Ức Quy rời đi một mình không.

Vạn Thu suy nghĩ một lúc rồi trả lời: Nhưng Ức Quy sẽ không rời khỏi tớ.

Chu Bồi Ngọc:….

Chu Bồi Ngọc: …Là tớ sơ sót rồi.

Vạn Thu cảm thấy Chu Bồi Ngọc bảo mình tới dự họp lớp nhất định có nguyên nhân.

Vạn Thu: Cậu muốn biết chuyện gì sao? Có phải trong lớp Ức Quy có học sinh cậu thích không?

Chu Bồi Ngọc: Đừng, đừng suy nghĩ lệch lạc.

Chu Bồi Ngọc: Tớ chỉ muốn biết liệu cậu có ăn dấm vì Sở Ức Quy được tỏ tình hay không thôi.

Ngón tay của Vạn Thu dừng lại giữa không trung.

Cậu ăn dấm?

Nhưng Vạn Thu không thể tưởng tượng ra cảnh Sở Ức Quy sẽ chấp nhận lời tỏ tình của người khác.

Sự chắc chắn trong lòng khiến cậu không thể tưởng tượng được.

Cuối cùng, sau khi một vòng người nói chuyện xong, micro của trò chơi này cuối cùng cũng được trao vào tay Sở Ức Quy.

Lúc này, tất cả mọi người đều nín thở.

Vạn Thu cúi đầu nhìn thấy tin nhắn của Chu Bồi Ngọc: Sở Ức Quy nói thích ai trong lớp vậy? Không phải bắt buộc phải chọn một bạn nữ trong lớp sao?

Lúc này, Vạn Thu không hiểu sao lại tái nhợt.

Vạn Thu ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm sườn mặt Sở Ức Quy.

Sở Ức Quy không nhìn cậu, khi ngón tay thon dài xinh đẹp cầm micro, màu đen và trắng dường như ngăn cách hai loại cảm xúc và lí trí.

“Tôi thích Vạn Thu.” Sở Ức Quy nói.

“Không, không, cậu phải chọn một bạn nữ trong lớp chứ, không được gian lận để cho qua!”

“Đúng vậy, để bọn tôi nhìn xem rốt cuộc lớp trưởng thích bạn nữ nào! Có hảo cảm một chút thôi cũng được!”

Tất cả mọi người đều rất mong chờ, đều thúc giục.

Vạn Thu ma xui quỷ khiến gửi cho Chu Bồi Ngọc một tin nhắn.

Vạn Thu: Tớ hơi sợ.

Chu Bồi Ngọc: Cậu sợ cái gì?

Vạn Thu: Tớ không biết.

Chu Bồi Ngọc: Có phải cậu sợ Sở Ức Quy sẽ nói thích người khác không?

Tin nhắn này vừa gửi tới, giọng nói Sở Ức Quy lập tức truyền tới bên người Vạn Thu: “Tôi chỉ thích Vạn Thu, xin đừng làm tôi khó xử.”  Vạn Thu đột nhiên khựng lại, cậu ngước mắt nhìn Sở Ức Quy.

Sở Ức Quy rất bình tĩnh, dường như không cảm thấy mình sẽ gặp hậu quả gì nếu vi phạm quy tắc.

Mọi người có vẻ hơi thất vọng.

“Cậu thật xảo trá mà lớp trưởng, lợi dụng người khác làm lá chắn!” Có người nói.

“Đúng rồi, lớp trưởng, vậy ngoài Vạn Thu ra, cậu còn có hảo cảm với ai?”

“Ngoại trừ Vạn Thu, tôi không có hảo cảm với ai cả.” Giọng nói của Sở Ức Quy truyền từ micro đến loa một cách rõ ràng.

Cho dù mọi người có cố tình khiêu khích Sở Ức Quy thế nào đi nữa, Sở Ức Quy vẫn không dao động.

Người hắn thích chỉ có một.

Hắn chỉ thích Vạn Thu.

Khi mọi người đều nghĩ Sở Ức Quy trốn tránh trò chơi, chỉ có Vạn Thu mới nhận ra sự nghiêm túc trong lời nói của Sở Ức Quy.

Từng lời, từng chữ, từng âm thanh đều nghiêm túc hơn lời thổ lộ của tất cả những người có mặt ở đây.

Vạn Thu gửi tin nhắn cho Chu Bồi Ngọc: Sở Ức Quy nói cậu ấy chỉ thích tớ, ngoài ra không nói thêm ai.

Chu Bồi Ngọc: Có thể đạt đến loại trình độ này, cũng thật là cứng cỏi.

Chu Bồi Ngọc: Cho dù sau này các cậu có yêu đương, tớ cũng cảm thấy là chuyện rất bình thường.

Vạn Thu: Nhưng Sở Ức Quy không muốn yêu đương với tớ.

Chu Bồi Ngọc:???

Chu Bồi Ngọc: Cậu vừa nói gì cơ? Chẳng lẽ các cậu đã thảo luận về vấn đề này rồi sao?

Vạn Thu: Ừ.

Chu Bồi Ngọc: Sao lại thế? Nói chuyện thế nào? Sao cậu không nói rõ với tớ??

Vạn Thu: Tớ hỏi Ức Quy có thích tớ không, cậu ấy nói có.

Chu Bồi Ngọc: Không phải cậu ấy vẫn luôn nói như vậy sao? Sao lại liên quan đến chuyện yêu đương?

Vạn Thu: Tớ hỏi Ức Quy, là thích của tình yêu sao? Cậu ấy nói phải.

Chu Bồi Ngọc rất lâu không trả lời tin nhắn.

Vạn Thu nhìn màn hình điện thoại tắt.

Vạn Thu ngước mắt, thấy mọi người đã chơi trò khác.

Quả nhiên có người cố gắng mời Sở Ức Quy đi chơi một mình, nhưng Sở Ức Quy đã từ chối.

Sở Ức Quy nói muốn ở lại với Vạn Thu.

Một số cô gái lớn gan định nắm tay Sở Ức Quy, nhưng Sở Ức Quy đã ngăn lại.

Trong bữa tiệc, Sở Ức Quy dường như hoàn toàn không lay động trước bầu không khí.

Hồi ở trường cũng vậy.

Chỉ khi tất cả mọi người cùng vào cuộc, sự bình tĩnh khác biệt này mới thể hiện rõ trên người  Sở Ức Quy.

Nhưng lần này thì khác.

Dần dần bị các bạn phát hiện.

Đây chính là lạnh nhạt, cũng chính là xa cách.

Trước khi rời đi, Vạn Thu thấy tin nhắn của Chu Bồi Ngọc: Thích cậu nhưng lại không muốn yêu đương với cậu là sao?

Chu Bồi Ngọc: Vạn Thu, cậu cũng thích Sở Ức Quy mà đúng không? Có phải Sở Ức Quy cho rằng mình yêu đơn phương nên mới không muốn yêu?

Chu Bồi Ngọc: Hay là Sở Ức Quy không có cảm giác an toàn? Thích mà cậu dành cho Sở Ức Quy là tình yêu đúng không?

Vạn Thu đọc tin nhắn vài lần.

Thích mà cậu dành cho Sở Ức Quy không phải tình yêu sao?

Là lí do này sao?

Vạn Thu nhớ Sở Ức Quy từng nói, chỉ cần nhìn liền biết có thích hay không.

Bọn họ rời khỏi nơi ồn ào, đi bộ dưới đèn đường, trước khi Sở Ức Quy muốn tìm một chiếc xe, Vạn Thu đã chủ động yêu cầu cùng nhau tản bộ.

Trong màn đêm yên tĩnh, Vạn Thu cố gắng nhìn Sở Ức Quy.

Vạn Thu biết bản thân thích Sở Ức Quy.

Nhưng đó có phải tình yêu không?

Vạn Thu dừng bước chân, ngẩng đầu lên.

Sở Ức Quy cũng dừng lại, nghiêng đầu nhìn Vạn Thu.

Những vì sao trong thành phố không sáng như trong biệt thự, nhìn qua như bị giấu sau tấm màn đen.

Vạn Thu cảm thấy Sở Ức Quy giống như những ngôi sao này, rõ ràng sáng chói nhưng lại bị che đậy lại.

“Ức Quy.” Vạn Thu túm lấy quần áo Sở Ức Quy, “Chúng ta hôn nhau được không?”

Làm sao để biết bản thân thích Sở Ức Quy hay không?

Ghen sao?

Vạn Thu cảm thấy mình không thể ghen, cậu không thể tưởng tượng ra chuyện Sở Ức sẽ làm cậu ghen.

Sở Ức Quy mang lại cho cậu cảm giác an toàn đến mức không thể tưởng tượng được.

“Chúng ta hôn nhau đi, tớ muốn biết tớ có thích cậu không.” Vạn Thu nói.

Nếu đúng như Chu Bồi Ngọc nói, là vì cậu không thích nên Sở Ức Quy mới không nói chuyện yêu đương.

Vậy liệu cậu có thể thích Sở Ức Quy không?

Vạn Thu không có cách nào hình dung được vẻ mặt của Sở Ức Quy lúc này.

Giống như màn đêm đen kịt, không thể nhìn thấy mọi thứ trong bóng tối.

Vạn Thu được Sở Ức Quy nắm tay dẫn về phía trước.

Bọn họ đi tới một nơi hẻo lánh hơn.

Vạn Thu không biết bọn họ đã đến đâu, đến góc nào trên công viên vắng vẻ không có đèn đường này.

Lúc này, xung quanh yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng muỗi kêu cũng không nghe thấy.

Những ngón tay chạm vào trán Vạn Thu, chạm vào gương mặt Vạn Thu, cuối cùng đặt lên môi Vạn Thu.

Khi bóng tối bao trùm Vạn Thu, xúc cảm mềm mại rơi xuống, mọi ý thức đều bị tước đoạt.

Vạn Thu dường như nghe thấy tiếng máu lưu động, tiếng gió phong phanh, và sự đụng chạm ấm áp do sự sống mang lại.

Hôn là cảm giác thế nào?

Exit mobile version