Site icon TruyenVnFull

Bé Ngốc Cũng Được Nhà Giàu Nuông Chiều Sao - Chương 136

Chờ đến khi Sở Chương có cơ hội trở về nhà, Vạn Thu đã nhận thêm ba lần thư tình nữa.

Vạn Thu mang tất cả những bức thư mà mình có về nhà chính của Sở gia.

Khi mang hết thư tình về, cậu mới phát hiện trong trường vậy mà có rất nhiều người viết thư cho cho Sở Chương.

Chỉ cần Sở Chương trở về, Vạn Thu cơ bản sẽ bận toàn bộ thời gian.

Nếu không phải còn làm bài tập, Sở Chương sẽ đòi Vạn Thu chơi cả ngày với mình.

Cuối tuần, nắng thu bên ngoài rất đẹp.

Sở Chương mặc một chiếc áo len mỏng, thản nhiên nằm cạnh ban công phòng ngủ của Sở Ức Quy, dang rộng tay chân hình chữ X, không hề có chút khí chất minh tinh của thường ngày.

Vạn Thu đang nghiêm túc làm bài tập, cậu đối diện với Sở Chương, trong khi Sở Ức Quy ngồi bên cạnh để làm quen với nội dung công việc.

Trường đại học có rất ít bài tập về nhà, Sở Ức Quy hầu như không làm bài tập, phần lớn sức lực đặt vào công ty của Sở Kiến Thụ.

Sở Chương đứng thẳng, loạng choạng lật ghế, nhìn qua đống thư tình mà Vạn Thu đưa cho anh.

Vạn Thu hỏi Sở Chương: “Những bức thư này có đẹp không?”

“Thư dù đẹp hay không, đều viết theo tâm tình, tâm tình của mỗi người đều khác nhau, cho nên những gì bọn họ biểu đạt cũng khác nhau.”

Sở Chương thu hồi những thư đã đọc, sau đó lại mở ra một lá thư khác.

“Không cần trả lời sao?” Vạn Thu hỏi.

Sở Chương mỉm cười: “Nếu phải trả lời từng bức thư một thì có lẽ anh cả không có thời gian làm việc rồi, em biết mỗi ngày anh cả của em nhận được bao nhiêu bức thư không? Chờ ngày nào đó anh dẫn em tới công ty xem, nơi đó có hẳn một chỗ dùng để cất thư cho anh.”

Kể từ khi Sở Chương tự giới thiệu “Tôi là anh cả của Vạn Thu”, anh luôn thích dùng “anh cả của em”, “anh cả” và “anh cả của Vạn Thu”.

Vạn Thu kinh ngạc: “Vậy anh đều đọc thư tình sao?”

“Thỉnh thoảng anh sẽ xem qua, dù hầu như không có thời gian xem, nhưng sẽ giữ gìn thật tốt.”

Vạn Thu nhìn bức thư tình trong tay Sở Chương.

“Nhưng đây là thư mà Vạn Thu nhà chúng ta đặc biệt mang về cho anh, anh vẫn sẽ xem kỹ nó.”

“Vương Duyệt giúp em tổng hợp lại.” Vạn Thu không quên nhắc đến Vương Duyệt.

Sở Chương cười nói: “Em ấy còn viết ghi chú trên thư tình, rất đáng yêu.”

“Vương Duyệt rất đáng yêu.” Vạn Thu cũng nghiêm túc gật đầu.

Sở Chương nhướng mày, nhìn Vạn Thu, lại liếc nhìn Sở Ức Quy.

Sở Ức Quy chỉ lặng lẽ đứng ở một bên, rất bình tĩnh.

Sở Chương cười như không cười nhìn bức thư nằm ở một bên, bức thư này không giống bức thư khác, toát lên vẻ đặc biệt riêng của nó.

Thỉnh thoảng khi đọc thư, Sở Chương sẽ ngước nhìn Sở Ức Quy và Vạn Thu.

Sở Ức Quy luôn đột nhiên ngước mắt lên để ý đến tiến độ bài tập về nhà của Vạn Thu, rất thường xuyên.

Vạn Thu cũng rất quen với chuyện Sở Ức Quy giám sát mình làm bài.

Sở Ức Quy thỉnh thoảng chỉ ra những lỗi sai của Vạn Thu, Vạn Thu sẽ lộ ra chút buồn rầu, nhưng sau đó liền ngoan ngoãn bắt đầu suy nghĩ lại.

Mặc dù Sở Chương đã biết về sự ăn ý ngầm giữa Vạn Thu và Sở Ức Quy từ lâu, nhưng cảm giác hòa hợp này dù nhìn thế nào cũng cảm thấy rất vi diệu.

Khi Vạn Thu đặt bút xuống, Sở Chương rõ ràng bắt đầu phấn khích.

“Cuối cùng cũng xong rồi sao? Mỗi ngày đều phải làm bài tập nghiêm túc như vậy sao? Chỉ là bài tập về nhà thôi, em cứ tùy tiện lừa gạt cho xong là được rồi.”

Sở Chương không hề cảm thấy mất mặt chút nào khi nói ra những lời lưu manh này.

Vạn Thu đứng lên, duỗi người.

“Em phải nghiêm túc làm bài tập, như vậy mới có thể đạt kết quả tốt khi thi đại học.” Vạn Thu nói.

Vẻ mặt Sở Chương vô cùng vi diệu: “Không phải em mới học lớp mười một sao? Sớm như vậy đã nghĩ tới thi đại học rồi?”

Vạn Thu nói: “Khi Ức Quy học lớp mười cũng đã học kiến thức của lớp mười một.” Vạn Thu nói.

“Em không thể so với Sở Ức Quy, này không thể so được, năng lực học tập của Sở Ức Quy mặc dù không nỗ lực cũng đã không nằm trong phạm vi của người thường nữa rồi.”

“Em cũng muốn đến trường đại học mà Ức Quy đang theo học.” Bàn tay đặt trên chân của Vạn Thu vô thức siết chặt, “Nhưng điểm của trường đại học này vẫn tương đối cao.”

Sở Chương quay đầu lại, đột nhiên hỏi: “Vậy Vạn Thu muốn thi vào trường đại học này, là vì muốn vào trường, hay là vì Sở Ức Quy ở đây?”

Vạn Thu chớp chớp chớp mắt: “Phần lớn là vì Ức Quy.”

Từ khóe mắt của Sở Chương, anh nhận thấy Sở Ức Quy có vẻ hơi choáng váng khi kiểm tra bài tập về nhà của Vạn Thu, thậm chí để anh không phát hiện ra, hàng lông mi Sở Ức Quy còn khẽ run để che đi cảm xúc.

“Thành thật như vậy, Vạn Thu vẫn luôn muốn đuổi theo Sở Ức Quy sao?” Sở Chương cười nửa miệng, có chút ý muốn châm ngòi, “Sở Ức Quy không phải là mục tiêu đáng để học tập đâu.”

“Em muốn như vậy, bởi vì em rất thích Ức Quy.” Vạn Thu kiên quyết đáp lại Sở Chương.

Sở Chương mỉm cười, câu trả lời của Vạn Thu không phải là điều anh muốn nghe, mà là điều anh muốn Sở Ức Quy nghe.

Sở Chương bước tới, hung hăng xoa nắn Vạn Thu: “Anh cả thật sự rất thích Vạn Thu nhà chúng ta thành thật có mục tiêu như vậy, tốt hơn nhiều so với tính tình rụt rè, sợ hãi lo trước lo sau.”

Sở Chương cảm thấy không ai có thể thờ ơ trước sự khao khát không chút do dự của Vạn Thu.

Đặc biệt là Sở Ức Quy, người cực kì coi trọng Vạn Thu.

Đối với Sở Chương, sự bình tĩnh và ổn định hiện tại của Sở Ức Quy dường như chỉ là một sự ngụy trang.

Dường như có gì đó xảy ra giữa Vạn Thu và Sở Ức Quy.

Nhưng người bối rối không phải Vạn Thu mà là Sở Ức Quy.

Thiên sứ nhỏ nhà họ luôn biết mục tiêu của mình và tiến về phía trước, vô cùng ngầu lòi.

Sở Chương lộ ra nụ cười có chút tà ác.

Anh lấy lá thư trên bàn, đi đến bên cạnh Vạn Thu, đặt vào tay Vạn Thu.

Lá thư trắng như tuyết chỉ có một chút ren trên con dấu, sạch sẽ, thậm chí còn không có một dòng chữ viết trên đó.

“Nhìn xem?” Sở Chương nói.

Vạn Thu lắc đầu: “Không thể tùy tiện xem thư người khác viết.”

“Cái này không phải cho anh, mà là cho em.” Sở Chương cười như không cười, từ trên đỉnh đầu Vạn Thu, anh ngước mắt nhìn Sở Ức Quy.

Nhưng Sở Ức Quy lại không có chút phản ứng thú vị nào.

Sở Chương hơi nhướng mày.

Nhưng qua một thời gian, Sở Chương phát hiện không chỉ Sở Ức Quy, mà ngay cả Vạn Thu cũng trầm lặng khác thường.

Nghi hoặc cúi đầu, Sở Chương bắt gặp vẻ mặt Vạn Thu kinh ngạc đến mức hoàn toàn mất đi khả năng phản ứng.

“Ha ha ha, kinh ngạc như vậy sao? Đây là lần đầu tiên Vạn Thu nhà chúng ta nhận được thư tình sao?” Sở Chương cười lớn.

Vạn Thu ngẩng đầu, lắp bắp, thậm chí mặt đỏ bừng: “Em… thư tình… của em…”

“Thật tuyệt phải không?” Đột nhiên Sở Chương vươn tay xoa bóp gương mặt Vạn Thu, “Vạn Thu nhà chúng ta cũng có thể nhận được thư tình, giỏi quá, Vạn Thu đã là một cậu trai được các bạn nữ thích rồi.”

Vạn Thu nhìn phong thư trắng như tuyết trước mặt.

Dù không biết là ai, dù sẽ từ chối, nhưng chuyện nhận được thư tình vốn dĩ cũng đủ làm người ta phấn chấn rồi.

“Nếu là Ức Quy, chắc chắn đã nhận được rất nhiều thư tình phải không?” Sở Chương đột nhiên nói.

Vạn Thu sửng sốt, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Sở Ức Quy.

“Đúng vậy.” Sở Ức Quy không phủ nhận.

Vạn Thu mở to mắt: “Chuyện từ bao giờ, sao tớ lại không biết?”

Mặc dù Vạn Thu biết rõ Sở Ức Quy sẽ không chấp nhận lời tỏ tình nhưng vẫn bị sốc khi biết chuyện Sở Ức Quy giấu giếm thư tình nhận được.

“Tất cả những món quà hay thư mà tớ nhận được đều đã được trả lại.” Sở Ức Quy nói.

Lúc này, ngay cả vẻ mặt Sở Chương cũng trở nên vi diệu: “Em cứ như vậy trả lại người ta? Anh nhớ em EQ rất cao mà, sao lại làm chuyện này một cách quyết liệt như vậy?”

“Em đã khéo léo từ chối bọn họ.” Sở Ức Quy nói với Sở Chương: “Lần nào đối phương cũng tự nguyện thu hồi thư tình.”

Biểu cảm của Sở Chương không còn gì vi diệu hơn lúc này.

Vạn Thu ngẩng đầu nhìn Sở Ức Quy, sau đó cúi đầu đọc thư tình của mình.

“Vậy tớ có nên làm điều tương tự không?”

Vạn Thu đột nhiên cảm thấy có chút tội lỗi vì vui mừng khi nhận được bức thư tình.

“Chúng ta xem nội dung một chút nhé?” Sở Chương rất có hứng thú, “Có rất nhiều cách từ chối, chỉ là nhóc Sở Ức Quy lại chọn cách thẳng thừng.”

Vạn Thu do dự, hai tay cầm lá thư.

Ma xui quỷ khiến ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Sở Ức Quy.

Đối với Vạn Thu, tất cả những lần đầu tiên trên thế giới đều rất đáng chú ý và đáng giá.

Vì vậy, nếu có thể, cậu cũng không muốn cường ngạnh như Sở Ức Quy.

Vạn Thu cũng biết, người mình thích nhận được thư tình nhất định sẽ ghen, Sở Ức Quy nói thích cậu.

Vậy nếu bây giờ cậu mở bức thư tình ra, Sở Ức Quy sẽ không vui sao?

Vạn Thu lặng lẽ ngó vẻ mặt của Sở Ức Quy, nhưng Sở Ức Quy lại rất bình tĩnh.

Dường như không để bụng đến việc Vạn Thu có nhận được thư tình hay không.

Sở Chương cũng nhận thấy ánh mắt kỳ lạ giữa Sở Ức Quy và Vạn Thu, không tự chủ nhướng mày.

Đáng tiếc không tìm được biểu cảm sâu xa nào trên mặt Sở Ức Quy.

Dường như thật sự không để ý.

Sở Chương nhìn tương tác đặc biệt giữa Vạn Thu và Sở Ức Quy.

Trong đầu mang theo tà niệm, Sở Chương nắm tay Vạn Thu, thao túng ngón tay của Vạn Thu để mở lá thư.

“Nhìn xem có gì nào.”

Exit mobile version