Đây là lần đầu tiên Vạn Thu và Sở Ức Quy cãi nhau, nhưng thực ra là Vạn Thu phát tiết cảm xúc với Sở Ức Quy.
Vì quá hiếm thấy nên Vạn Thu thậm chí còn rất căng thẳng, khiến mọi người trong Sở gia kinh động.
Dương Tắc bế Vạn Thu vào phòng khách, thiếu niên đã cao đến mức không thể ôm vào lòng, nhưng lại trông mỏng manh và gầy gò dưới cơ thể của hắn.
Dương Tắc không giỏi an ủi người khác, chỉ có thể vỗ vỗ lưng Vạn Thu, muốn trấn an Vạn Thu.
Bạch quản gia pha trà để xoa dịu thần kinh, đầu bếp cũng dành thời gian chuẩn bị một đĩa trái cây đủ sắc màu với nhiều hình dáng khác nhau cho Vạn Thu, giống như đặt một khóm hoa lên bàn.
Bạch quản gia thậm chí còn chơi một vài bản nhạc.
Dần dần, Vạn Thu phục hồi tinh thần một chút.
Cơn giận dường như tiêu tan từng chút một dưới sự an ủi của mọi người.
Vạn Thu, người lần đầu tiên thực sự tức giận, ngơ ngác nhìn về phía trước.
“Em bình tĩnh lại chưa?” Dương Tắc vỗ vỗ lưng Vạn Thu, tận lực dịu giọng lại, mặc dù rất không phù hợp với vẻ mặt nghiêm túc vì căng thẳng của mình.
Vạn Thu gật đầu.
“Tức giận thật đáng sợ.” Vạn Thu cọ cọ Dương Tắc, nhớ lại cảm xúc nôn nóng, trong lòng còn sợ hãi.
“Vậy sao?” Dương Tắc thuận theo Vạn Thu.
“Vâng…” Vạn Thu đưa tay sờ trái tim mình, “Chỗ này đau.”
“Bây giờ còn đau không?” Dương Tắc vỗ lưng Vạn Thu, hỏi.
Vạn Thu lắc đầu.
“Có chỗ nào khác không thoải mái không?”
Vạn Thu dụi dụi mắt: “Hai mắt đau.”
“Là vì khóc.”
Bạch quản gia mang một chiếc khăn lạnh đến, Dương Tắc để Vạn Thu dựa vào vai mình, dùng khăn che kín mắt Vạn Thu.
Hơi mát từng chút một làm dịu đi cái nóng do cơn giận để lại.
Đầu óc Vạn Thu trống rỗng.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Dương Tắc hỏi.
Vạn Thu chậm rãi lắc đầu, hiển nhiên đã bình tĩnh lại, nhưng trong trí nhớ dường như có một khoảng trống, không nhớ ra được những chuyện cụ thể.
“Có phải Ức Quy bắt nạt em không?” Mặc dù Dương Tắc cảm thấy chuyện này khó xảy ra, nhưng vẫn đề phòng hỏi.
Vạn Thu điên cuồng lắc đầu, Dương Tắc lập tức dùng khăn che lại cho Vạn Thu.
“Vậy tại sao lại tức giận như vậy?”
Vạn Thu nghe Dương Tắc cẩn thận dò hỏi, cũng muốn cho Dương Tắc một câu trả lời.
“Em không biết.” Vạn Thu bị nghẹt mũi nên giọng nói có chút rầu rĩ: “Đột nhiên em nổi giận.”
“Vậy anh hai có thể làm gì cho em không?” Dương Tắc hỏi.
Vạn Thu lắc đầu.
“Đã ổn rồi ạ.”
“Thật sao?” Dương Tắc có chút nghi hoặc, “Nếu cảm thấy tức giận thì cứ nói với anh hai, anh hai có thể dẫn em đến phòng tập đánh bao cát, nếu em muốn, anh hai cũng có thể dán ảnh của Ức Quy lên.”
Vạn Thu vẫn lắc đầu.
“Không tức giận.” Vạn Thu ôm ngực nói: “Hình như tức giận qua đi, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.”
Nói xong, Vạn Thu mơ hồ nhận ra điều gì đó.
Sau khi hoàn toàn phát hỏa, cảm giác tắc nghẽn kỳ lạ trong lồng ngực đã biến mất.
Mọi thứ đều mượt mà hơn nhiều.
Vạn Thu mơ hồ nhận ra, có phải trước đó mình vẫn luôn tức giận không.
Chỉ là cậu không biết đó là tức giận.
Cơn giận cuộn xoáy trong lòng lần này đã có nơi phát tiết, cho nên lúc này mới cảm thấy thoải mái như vậy.
Nếu đúng, thì tại sao cậu lại tức giận?
Vạn Thu không nghĩ ra.
“Nếu vẫn còn rất tức giận, hôm nay chúng ta cho Ức Quy ở nhà khác có được không?” Dương Tắc hỏi.
Vạn Thu lập tức nắm lấy tay Dương Tắc, lộ ra đôi mắt từ dưới chiếc khăn: “Không, em không tức giận nữa.”
Nhìn thấy đôi mắt vẫn có chút phiếm hồng của Vạn Thu, Dương Tắc mỉm cười.
“Anh biết em sẽ nói như vậy mà.”
Cảm xúc của Vạn Thu rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều.
Cậu còn ăn không ít trái cây, nếu không phải vừa ăn tối thì cậu thậm chí còn ăn hết được cả đĩa.
Sở Kiến Thụ ra khỏi phòng Sở Ức Quy, dường như đã nói chuyện với Sở Ức Quy, nhưng không ai biết nội dung cuộc trò chuyện.
Sở Kiến Thụ hỏi ngắn gọn về tình hình của Vạn Thu, nhưng Vạn Thu vẫn nói không việc gì.
Vạn Thu ngoan ngoãn ngồi vào ghế, hai tay dùng khăn lạnh che mặt.
Có lẽ là vì dần tỉnh táo, nhận ra việc mình vừa làm nên có phần xấu hổ.
Vạn Thu hỏi: “Vừa rồi Ức Quy có nói gì không ạ?”
“Không nói gì cả.” Đối với tình huống này, Sở Kiến Thụ hiển nhiên cũng không khống chế nhiều, “Thằng bé chỉ nói là lỗi của thằng bé, thằng bé sẵn lòng gánh vác mọi hậu quả.”
“Không phải lỗi của Ức Quy.” Vạn Thu lộ ra ánh mắt từ sau chiếc khăn băng, có chút thấp thỏm nhìn Sở Kiến Thụ.
Sở Kiến Thụ sao có thể không nhìn ra Vạn Thu đang bảo vệ Sở Ức Quy, thở dài: “Ba cũng không định làm gì cả.”
Đương nhiên Vạn Thu cũng chú ý đến vẻ mặt bất đắc dĩ của Sở Kiến Thụ, trong lòng có chút chột dạ.
“Thỉnh thoảng làm như vậy cũng không có gì không tốt.” Sở Kiến Thụ đột nhiên nói.
Dương Tắc và Vạn Thu cùng nhìn về phía Sở Kiến Thụ, dường như không hiểu vì sao Sở Kiến Thụ lại nói như vậy.
“Hỉ nộ ai lạc, bản thân chúng là một phần của đời người.”
*Hỉ nộ ai lạc: Mừng – giận – buồn – vui, chỉ những cảm xúc thường thấy của con người.
Đầu ngón tay Sở Kiến Thụ vô thức xoa xoa ghế sofa.
“Ba chưa bao giờ thấy Ức Quy chọc người tức giận như vậy, mặc dù Sở Chương không thích Ức Quy, nhưng sẽ không vì Ức Quy mà tức giận, con người không thể quá hoàn hảo.”
“Ức Quy rất thông minh, sẽ không làm chuyện như vậy.” Dương Tắc cũng đồng ý.
“Hiện tại xảy ra chuyện này, chứng tỏ đứa nhỏ Ức Quy này cũng đã gặp phải một vấn đề khó giải quyết, biết rõ trình độ của bản thân, có thể sớm cảm nhận được giới hạn của mình, cũng không hẳn là chuyện xấu.”
Sở Kiến Thụ hiếm khi chọn cách nói chuyện dịu dàng chứ không mạnh mẽ khiển trách.
“Có thể trải qua, nếm thử tư vị thất bại, lấy trí thông minh của thằng bé, chưa chắc là chuyện không tốt.”
Sở Ức Quy luôn rất hoàn mỹ.
Đứa trẻ tưởng chừng như theo hai từ ‘hoàn hảo’ mà trưởng thành, sau khi tìm ra ý nghĩ của riêng mình, cũng chạm tới cực hạn của bản thân.
Sau khi vượt qua cửa ải khó khăn này, Sở Ức Quy hẳn sẽ được mài giũa để trở nên nổi bật và lóa mắt hơn.
Sở Kiến Thụ nhìn Vạn Thu.
Con trai út của ông dường như có một sức hấp dẫn đặc biệt.
Sự trưởng thành của Vạn Thu sẽ luôn dẫn dắt mọi người xung quanh, thay đổi bọn họ từng chút một.
Quả thực giống như một lễ vật mà trời cao ban cho.
Sở Kiến Thụ hiếm khi nở nụ cười dịu dàng với Vạn Thu: “Hy vọng các con có thể mau chóng giải quyết mâu thuẫn.”
Chiếc khăn lạnh trong tay Vạn Thu đã hấp thu gần hết cái nóng.
Sau khi bị Bạch quản gia lấy đi, Vạn Thu lắc đầu tỏ vẻ không cần khăn lạnh nữa.
“Tức giận không phải chuyện xấu sao?” Ở trước mặt Sở Kiến Thụ, Vạn Thu vẫn hơi lo lắng.
Nổi giận trước mặt ba mẹ là chuyện không tốt, Vạn Thu nhận thức như vậy.
“Như ba vừa nói, hỉ nộ ai lạc là những cảm xúc tất yếu của con người.” Sở Kiến Thụ đứng dậy, đến bên cạnh Vạn Thu, xoa xoa tóc Vạn Thu, “Chứng tỏ con cũng đã trưởng thành.”
Vạn Thu thích Sở Kiến Thụ chạm vào tóc mình như vậy.
Không giống như Dương Tiêu Vũ luôn thích trực tiếp ôm, những hành động thân mật nhất của Sở Kiến Thụ đối với Vạn Thu chỉ giới hạn ở việc này.
Vạn Thu cọ cọ lòng bàn tay của Sở Kiến Thụ, mang theo chút làm nũng không quá rõ ràng.
“Nhưng…”
Từ ‘nhưng’ của Sở Kiến Thụ ngay lập tức khiến tim Vạn Thu khẩn trương nhảy dựng.
“Nếu thật sự không giải quyết được, nhớ tới tìm ba, con không giải quyết được, ba giúp con giải quyết.”
Sở Kiến Thụ rút tay lại.
Dù vậy, Vạn Thu cũng không cảm thấy hơi ấm còn sót lại trên tóc biến mất.
Dường như dịu dàng vẫn luôn ở đó.
“Đã muộn rồi, chúng ta đi nghỉ ngơi đi.” Sở Kiến Thụ trầm giọng nói.
Sau khi Sở Kiến Thụ rời đi, những người còn lại ở đây cũng rời đi.
Cuối cùng chỉ còn Dương Tắc, hắn muốn đưa Vạn Thu về phòng ngủ.
Dương Tắc kéo tay Vạn Thu, từng bước từng bước trở về phòng ngủ.
Vạn Thu đột nhiên nói: “Anh hai, em muốn tới phòng Ức Quy.”
Dương Tắc có chút kinh ngạc: “Không phải vừa mới cãi nhau sao? Để một ngày bình tĩnh có lẽ sẽ tốt hơn.”
Nhưng Vạn Thu lắc đầu: “Em không muốn trì hoãn việc mình ghét.”
Dương Tắc nghiêng đầu, nhìn thấy sự non nớt và lạc quan của Vạn Thu.
Hắn vỗ nhẹ vào vai Vạn Thu.
“Tối nay anh sẽ không đóng cửa, nếu em tức giận thì gọi lớn cho anh, anh sẽ đưa em ra ngoài.”
Vạn Thu ngoan ngoãn đáp lời.
Dương Tắc nhìn theo bóng lưng Vạn Thu đi vào phòng Sở Ức Quy.
Trong mơ hồ, dường như người hắn nhìn không còn là một đứa trẻ gầy yếu nữa.
Tấm lưng thẳng tặp và đôi vai rộng lớn, đều nói đứa trẻ gầy yếu ấy đang dần trưởng thành.
Dương Tắc nhận ra mình đang mỉm cười.