Site icon TruyenVnFull

Bé Ngốc Cũng Được Nhà Giàu Nuông Chiều Sao - Chương 138

Vạn Thu ôm chăn gối, lại đi vào phòng Sở Ức Quy.

Sở Ức Quy chỉ ngước mắt nhìn thoáng qua, rất quen tay lấy gối và chăn trải lên giường.

“Tối nay chúng ta thắp nến nói chuyện suốt đêm nhé.” Vạn Thu chui vào trong chăn, quay người nhìn sang bên kia.

Sở Ức Quy không nói gì, nằm ở bên cạnh Vạn Thu.

Vạn Thu nhìn khuôn mặt của Sở Ức Quy, trong đầu suy nghĩ đủ thứ hỗn loạn.

Nên chất vấn Sở Ức Quy như thế nào, nên bắt Sở Ức Quy nhận sai như thế nào, để Sở Ức Quy nói ra suy nghĩ trong lòng như thế nào.

Khi chăn dần dần ấm hơn, đồng hồ sinh học liền đưa Vạn Thu nằm trong chăn mềm vào giấc ngủ.

Sở Ức Quy nghiêng đầu nhìn khuôn mặt ngủ say của Vạn Thu.

Có vẻ như Vạn Thu đã suy nghĩ quá nhiều nên sau khi chìm vào giấc ngủ, lông mày vẫn còn nhíu lại với nhau.

Sở Ức Quy vươn tay xoa xoa lông mày Vạn Thu.

Cuối cùng, hắn tắt đèn, nằm bên cạnh Vạn Thu.

Suốt đêm, Sở Ức Quy luôn lắng nghe tiếng hít thở của người bên cạnh.

Mỏng manh, đều đều, trên chiếc giường to như vậy vẫn có thể chia sẻ hơi ấm.

Sáng hôm sau khi thức dậy, Vạn Thu đi theo Sở Ức Quy.

Cùng Sở Ức Quy rửa mặt, nhìn Sở Ức Quy thay đồ thể thao và chạy bộ buổi sáng, vì không thể theo kịp tốc độ của Sở Ức Quy nên đã đạp xe ba bánh đi theo.

Sở Ức Quy trở về tắm rửa, Vạn Thu liền chờ ở cửa phòng tắm.

Bọn họ ăn sáng cùng nhau.

Sở Ức Quy học bài, Vạn Thu cũng làm bài tập về nhà.

Sau khi Vạn Thu làm xong bài về nhà, Sở Ức Quy lại mở sách tiếng Trung của Vạn Thu, tìm thấy lá thư mới trả lời một nửa.

Vạn Thu nhìn lá thư Vương Duyệt đưa cho mình.

Giấy viết hồng nhạt, được trang trí bằng những quả bóng bay nho nhỏ đáng yêu.

Nhưng không biết có phải vì bức thư là lí do xảy ra cãi vã không, Vạn Thu lại thấy không còn đẹp nữa.

“Nội dung trả lời cũng không cần gì nhiều, không cần viết nhiều.” Sở Ức Quy nói vào tai Vạn Thu: “Ý nghĩa thực sự nằm ở chỗ cậu muốn viết nội dung gì.”

Vạn Thu cầm bút ngẩng đầu lên: “Chẳng lẽ vì tớ trả lời thư của người khác nên cậu mới không vui sao?”

Vạn Thu nhìn vào sườn mặt của Sở Ức Quy, Sở Ức Quy nhìn vào bức thư.

Sở Ức Quy luôn chọn cách im lặng khi không muốn trả lời, Vạn Thu nghĩ lần này Sở Ức Quy sẽ im lặng như trước.

Không hiểu sao, lửa giận đang chuẩn bị ngóc đầu trở lại thì Sở Ức Quy lại mở miệng trước.

“Cô ấy cũng không để lại tên họ, chứng tỏ không cần nhận câu trả lời của cậu, có thể cô ấy chỉ muốn cậu biết cảm xúc của cô ấy, nếu cậu nói đó là thư của một cô gái học cùng lớp, có lẽ đó chỉ là một lá thư cảm ơn thôi.”

Vạn Thu nghĩ Sở Ức Quy dường như không quan tâm khi cậu thảo luận về nội dung bức thư với Sở Chương, nhưng không ngờ Sở Ức Quy lại nhớ rất rõ ràng.

“Nhưng…” Sở Ức Quy trầm giọng nói: “Cậu sẽ trả lời, vì đây là tính cách của cậu.”

“Nếu, nếu cậu nói không thích…” Vạn Thu vẫn có thể phân biệt được giữa thân và sơ.

“Tớ không thích.”

Đột nhiên, Sở Ức Quy bày tỏ rất rõ ràng.

Vạn Thu từ từ mở to mắt.

Cậu ngẩng đầu nhìn Sở Ức Quy, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

“Vậy… cái đó… cái đó…” Vạn Thu lắp bắp, phải rất lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình, “Vậy tớ sẽ không trả lời, tớ sẽ không…”

Ánh mắt Sở Ức Quy rơi vào lá thư: “So với bản thân, tớ không muốn ép buộc cậu làm điều gì đó mà cậu không thích.”

Vạn Thu vội vàng nuốt vào lời định nói.

Sở Ức Quy nhìn về phía cậu: “Cho nên tớ đã chọn một biện pháp tốt nhất, tớ dạy cậu cách hồi âm, cách từ chối lịch sự bức thư tiếp theo, đây sẽ là bức thư liên lạc cuối cùng giữa cậu và cô ấy, được chứ?”

“A… được…” Vạn Thu cúi đầu.

Sở Ức Quy nhìn thư của Vạn Thu.

Hỏi cậu nội dung gốc của bức thư.

Dưới sự hướng dẫn của Sở Ức Quy, Vạn Thu đã viết một bức thư mới.

Giấy viết thư cũng được thay đổi, sử dụng giấy viết màu trắng trơn, trang trọng, mất đi vẻ đẹp và sức sống trước kia.

Vạn Thu dường như nhìn thấy sự lạnh lùng của Sở Ức Quy khi đọc những dòng chữ viết gọn gàng.

Khi Vạn Thu đặt bức thư vào phong thư, đến chỗ Sở Ức Quy.

Sở Ức Quy nhìn qua vẫn rất bình tĩnh.

Nhưng Vạn Thu cảm thấy có gì đó khác thường.

Giống như một dòng suối vẫn luôn bị tắc nghẽn, tảng đá bỗng được dỡ bỏ, nước lại tiếp tục chảy êm đềm.

Vạn Thu liếc nhìn phong thư trên bàn.

Lại ngước mắt nhìn Sở Ức Quy.

“Bây giờ cậu có còn cảm thấy tớ có thể tùy tiện yêu người khác, sau đó cậu ở bên cạnh nhìn nữa không?”

“Còn.”

Câu trả lời của Sở Ức Quy khiến Vạn Thu ngây ngốc.

“Điều kiện là cậu yêu người đó.” Sở Ức Quy lại tiếp tục nói.

“Cái gì?”

Sở Ức Quy nói: “Tình yêu là chuyện không thể ép buộc, nếu cậu không hề thích tớ, ngược lại thích người khác, tớ không thể ép cậu thích tớ như cũ.”

Vạn Thu lắp bắp, nhưng lần này không tìm được lý do để tức giận.

Sở Ức Quy nói đúng.

“Tớ thích cậu.” Sở Ức Quy một lần nữa nói ra những lời này: “Cho nên tớ sẽ không ngồi yên chờ chết, tớ sẽ cố gắng hết sức để duy trì tình yêu mà cậu dành cho tớ.”

Vạn Thu luôn cảm thấy lời này nghe có chút kỳ quái.

Nhưng…

Có vẻ đúng.

Vạn Thu không hiểu, chẳng lẽ chỉ cần tức giận Sở Ức Quy một lần, Sở Ức Quy liền sẽ làm những gì mình cho là đúng sao?

Vạn Thu nghi hoặc hỏi: “Cảm xúc của cậu đã xảy ra biến hóa gì sao?”

Sở Ức Quy ngồi ở trước mặt Vạn Thu.

Sống lưng thẳng tắp, luôn bình tĩnh, giống như cây thanh tùng khổng lồ bất tri bất giác mà lớn lên.

“Chuyện tớ muốn làm từ đầu đến giờ vẫn không thay đổi, đó chính là giúp đỡ cậu, làm cậu hài lòng, làm cậu vui vẻ.”

Vạn Thu mơ hồ cảm thấy, công việc của thư ký và trợ lý hình như là cái này.

Giống như Tống Văn Thu, giống như Triệu Tĩnh Nguyệt.

Cho nên Sở Ức Quy nói như vậy cũng đúng?

“Nếu thuận theo chuyện tớ thích cũng là chuyện có thể khiến cậu vui vẻ, vậy tớ sẽ làm theo suy nghĩ của mình.”

Sở Ức Quy vươn tay ra, nắm lấy tay Vạn Thu, áp nhẹ vào má mình.

“Cho đến khi cậu cự tuyệt tớ, tớ sẽ không khắc chế nữa.”

Vạn Thu vô thức vuốt ve gương mặt Sở Ức Quy.

Sở Ức Quy nhắm mắt lại, dựa vào tay Vạn Thu.

Đầu ngón tay của Vạn Thu lướt qua lông mi của Sở Ức Quy.

Sau đó ấn nhẹ khóe môi Sở Ức Quy.

Sở Ức Quy cư xử như một loài khuyển được thuần phục, tùy ý để Vạn Thu xoa nắn.

“Vậy tại sao trước kia không như vậy?” Vạn Thu không hiểu.

Sở Ức Quy mở mắt ra.

Vạn Thu một lần nữa nhìn thấy con người kiên định mà cậu vẫn luôn thấy.

“Bởi vì mặc cảm tự ti.”

“Tự ti?” Vạn Thu sửng sốt, hoàn toàn không thể đem hai từ này đặt lên trên người Sở Ức Quy.

“Tớ cảm thấy rất tự ti so với cậu.”

“Tại sao? Tớ có chỗ nào khiến cậu tự ti sao?” Vạn Thu không thể tin được.

“Nhiều lắm, đếm không hết.”

Bởi vì Sở Ức Quy đã buông lỏng tay Vạn Thu, bàn tay Vạn Thu hơi lơ lửng trên không, lộ ra vẻ bối rối.

“Cái gì?” Vạn Thu hỏi.

Sở Ức Quy không trả lời, chỉ mỉm cười.

Vạn Thu nghi hoặc, nhìn nụ cười kỳ lạ này.

“Những lý do tự ti này, cũng là lý do tớ thích cậu, nếu nhất định phải nói ra, ngay cả tớ cũng sẽ cảm thấy có chút ngượng ngùng.”

Ngượng ngùng?

Vạn Thu đột nhiên nhận ra sự ngượng ngùng này ám chỉ điều gì.

Sở Ức Quy chắc đang nói về thẹn thùng.

“Nếu cậu nhất định phải nghe…”

Exit mobile version