Bé Ngốc Cũng Được Nhà Giàu Nuông Chiều Sao - Chương 141
Vạn Thu cảm thấy mình nên bày tỏ tình yêu nhiều hơn.
Vì vậy cậu đã hình thành một thói quen kỳ lạ, đó là mỗi khi nghĩ đến thì sẽ nói ra mình thích và yêu Sở Ức Quy.
Vạn Thu cảm thấy không gì có thể bày tỏ rõ ràng hơn lời nói.
Sở Ức Quy lúc nào cũng sẽ trả lời cậu, cũng sẽ nói hắn thích và yêu cậu.
Vạn Thu thỉnh thoảng hỏi Sở Ức Quy vì sao đã cho cậu rất nhiều rất nhiều thứ, nhưng lại cảm thấy mình không có gì để cho.
Sở Ức Quy nói, dù có cho bao nhiêu cũng không đủ.
Vạn Thu cảm thấy Sở Ức Quy đã cho cậu rất nhiều.
Nhưng nếu nhìn từ góc độ của cậu, cậu cũng muốn cho Sở Ức Quy thật nhiều, vì vậy có thể hiểu được suy nghĩ của Sở Ức Quy.
Vạn Thu nói chuyện này với Vương Duyệt, Vương Duyệt nói đây chính là tình yêu!
Vạn Thu mơ hồ hiểu ra, muốn cho đối phương nhiều nhất có thể là một trong những biểu hiện của tình yêu.
Vương Duyệt gần đây bắt đầu thích thảo luận những chuyện về Sở Ức Quy với Vạn Thu, hơn nữa hỏi rất nhiều.
Mặc dù Vạn Thu cảm thấy kỳ lạ nhưng chỉ cần Vương Duyệt hỏi, cậu đều sẽ trả lời.
“Tớ có thể xem ảnh hai người chụp chung được không?” Vương Duyệt đưa ra một yêu cầu rất khó xử.
Vạn Thu hiếm khi chụp ảnh cùng Sở Ức Quy.
Nhưng thỉnh thoảng cậu cũng sẽ chụp ảnh với Sở Ức Quy, bèn gửi cho Vương Duyệt.
Đây đều là mong muốn của Sở Chương, anh luôn thích Vạn Thu gửi cho mình đủ loại ảnh chụp, Vạn Thu dù ngốc đến đâu cũng đã học được một số kỹ năng chụp ảnh đẹp.
Vương Duyệt nhìn ảnh chụp, sau đó vẽ một bộ tranh cho Vạn Thu.
Vạn Thu bối rối khi nhận lấy.
“Đây là Ức Quy và tớ sao?” Vạn Thu nhìn một đôi chibi nho nhỏ, cảm thấy rất đáng yêu.
“Đúng vậy, đương nhiên, là tớ tự vẽ đó!” Vương Duyệt vui vẻ vỗ ngực biểu đạt vẻ tự hào.
“Đẹp quá, cậu học vẽ sao?” Vạn Thu nhìn phiên bản chibi của mình và Sở Ức Quy, vậy mà giống như đúc.
“Không đi học ở đâu cả, là sở thích, sở thích!!!” Vương Duyệt nhún nhún vai, rất kiêu ngạo, “Tình yêu có thể tạo ra động lực.”
Vạn Thu nhìn.
Có phiên bản chibi của cậu và Sở Ức Quy đứng cùng nhau.
Có ngồi cùng nhau.
Có Sở Ức Quy đút cho cậu ăn.
Có hai người đang tránh một chiếc lá rơi xuống.
Vạn Thu cảm thấy rất đáng yêu, vui vẻ nhìn điện thoại Vương Duyệt.
Mãi cho đến khi nhìn thấy hình ảnh hai người hôn nhau, mới sửng sốt trong giây lát.
Đôi má tròn trịa của nhân vật chibi dựa vào nhau.
Vạn Thu nhìn bức ảnh tiếp theo, cảm thấy chuyển động của hai nhân vật chibi ngày càng kỳ lạ.
“Cái này không có quần sao?” Vạn Thu chỉ vào một trong những bức tranh hỏi Vương Duyệt.
Vương Duyệt mắt cá chết nhìn chằm chằm Vạn Thu.
“Làm sao vậy?” Vạn Thu nghiêng đầu khó hiểu.
“Cậu đang giả bộ hay là khờ thật vậy?” Vương Duyệt định nói gì đó thì chợt nhớ đến tiền sử bệnh của Vạn Thu, lông mày giật giật, đột nhiên giật lấy điện thoại, “Không có gì đâu, là một dấu hiệu của sự thân mật thôi.”
Vạn Thu mơ hồ có thể đoán được một ít.
Vạn Thu nhíu mày, “Con trai và con trai cũng có thể làm chuyện này sao?”
Vương Duyệt đột nhiên quay người lại, hít một hơi.
Vạn Thu: “Sao thế?”
“Sao cậu lại hỏi tớ loại về chuyện này!”
Vạn Thu đột nhiên cứng họng.
Dường như hiểu ra điều gì đó.
“Sao cậu lại vẽ thế này…” Vạn Thu cũng giật mình.
“Cái này có gì kỳ quái đâu? Đã yêu đương, muốn chạm vào đối phương là chuyện bình thường! Người đang yêu đều sẽ có chứng đói khát da thịt!!” Vương Duyệt mặt dày hét lên với Vạn Thu.
Vạn Thu gật đầu, cái hiểu cái không.
“Cậu chưa từng tiếp xúc với chuyện này sao?” Vương Duyệt cảm thấy thế giới của Vạn Thu thực sự quá đơn thuần, “Cậu không có người bạn nào khác cùng bàn luận vấn đề này sao?”
Lần này Vạn Thu ngoan ngoãn lắc đầu.
Vạn Thu hầu như dành toàn bộ thời gian cho gia đình và Sở Ức Quy.
Bạn cùng tuổi chỉ có đám anh em Lý Thước.
Nhưng khi ở cùng với Lý Thước và những người khác, nhất định sẽ ở cùng với Sở Ức Quy.
Hơn nữa, anh Lý Thước dường như không quá thích nói chuyện với cậu.
Vạn Thu biết tất cả những điều này nhờ lớp học giáo dục giới tính của Tưởng Thành Phong và một vài mô tả trong tiểu thuyết mà Vương Duyệt cho cậu xem qua.
Vì vậy, cậu không ý thức được đây thực sự là một vấn đề rất quan trọng.
Vương Duyệt đột nhiên ồn ào: “Đừng nói nữa, coi như bạn bè xung quanh cậu cũng bẩn thỉu như tớ được không!”
Vạn Thu nhìn Vương Duyệt, không biết tại sao Vương Duyệt lại bắt đầu phát điên.
“Không sao, đây không phải là chuyện bình thường sao?” Đối với Vạn Thu mà nói, đây là một chuyện bình thường, “Sao lại tức giận?”
Vương Duyệt không nhịn được, xem ra cô mới chính là người kì quái.
“Cậu thích Sở Ức Quy như vậy, chẳng lẽ không có chút ảo tưởng nào sao?” Vương Duyệt hỏi.
Vạn Thu lắc đầu.
“Nằm mơ thì sao? Ít nhất cũng từng có loại giấc mơ đó chứ?” Vương Duyệt hỏi.
Loại giấc mơ đó.
Căn cứ vào bối cảnh, Vạn Thu dường như hiểu được suy nghĩ của Vương Duyệt.
Cậu có chút do dự chạm chạm vào cổ, nghiêng đầu: “Không…”
“Hai người các cậu hành động như vậy, thật không phù hợp với độ tuổi tý nào.”
“Tuổi gì cơ?” Vạn Thu hỏi.
“Huyết khí phương cương!”
Lời nói của Vương Duyệt khiến Vạn Thu nhận ra gì đó.
“Tớ có thể xem nốt tranh của cậu không?” Vạn Thu hỏi.
“Không cho nữa!! Lăn đi!” Vương Duyệt cầm điện thoại chạy đi.
Vạn Thu không hiểu tại sao Vương Duyệt lại kích động như vậy, rõ ràng phiên bản chibi rất đáng yêu.
Vạn Thu nhìn vào chân mình.
Không mập mạp và dễ thương như phiên bản chibi, nhưng nếu thay đổi tư thế của nhân vật chibi thành tư thế của người bình thường…
Mơ hồ, Vạn Thu cảm thấy tim mình đập không tự nhiên.
Một cảm giác kỳ lạ lan tỏa trong lòng.
Vạn Thu cảm thấy gò má mình có chút nóng, liền tự mình phẩy phẩy.
Vạn Thu nhận được cuộc gọi từ Sở Ức Quy khi trên đường đi học về.
“Hôm nay tớ phải làm việc ở một nơi rất xa, chắc muộn mới trở lại, tối nay không cần đợi tớ ăn cơm đâu.” Giọng nói Sở Ức Quy vang lên từ điện thoại di động.
“Muộn lắm sao?” Vạn Thu thăm dò hỏi.
“Không muộn lắm, bây giờ tớ đang lái xe về, không cần phải quay lại công ty nữa.”
Vạn Thu đáp: “Được, vậy trên đường cẩn thận một chút, hôm qua tuyết rơi, đường rất trơn, đừng lái xe quá nhanh.”
“Được rồi, tớ sẽ chú ý, buổi tối gặp lại.”
Cúp máy, Vạn Thu cầm điện thoại.
Rất hiếm khi Sở Ức Quy tăng ca, mặc dù thời gian không lâu.
Khi Vạn Thu trở về nhà, quản gia đã bắt đầu nấu nướng.
“Mọi người trở về đi, hôm nay cháu sẽ nấu ăn.” Vạn Thu nói.
Vạn Thu không biết vì sao đột nhiên nổi lên tâm tư muốn nấu ăn, chỉ là đột nhiên muốn vậy.
Quản gia mỉm cười chào tạm biệt cậu.
Vạn Thu về phòng, cởi đồng phục học sinh ra, đến khi bước ra đã không còn ai nữa.
Vạn Thu bỗng hoảng hốt, dường như đã lâu rồi cậu không ở một mình.
Cậu ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, xung quanh yên tĩnh lạ thường.
Vạn Thu vẫn luôn ở trong một môi trường yên tĩnh, Sở Ức Quy không ồn ào, hầu như luôn im lặng.
Mặc dù yên tĩnh.
Nhưng không phải cô độc.
Căn nhà nhà khổng lồ nhưng có rất nhiều dấu vết của sinh hoạt.
Có rất nhiều đồ chơi Dương Tắc mua cho cậu, chúng nằm rải rác xung quanh, có rất nhiều thứ mới lạ mà Dương Tiêu Vũ nhét cho cậu.
Sở Chương thích lấp đầy căn phòng của cậu bằng những tấm poster, còn Sở Kiến Thụ đơn giản hơn, chuẩn bị cho cậu những bức tranh treo tường.
Trên ảnh treo tường còn có ảnh cưới của Sở Kiến Thụ và Dương Tiêu Vũ, có một số bức ảnh rải rác của Sở Chương, Dương Tắc và Sở Ức Quy khi còn nhỏ.
Nơi nơi đều ngập tràn những thứ khiến cậu không cảm thấy cô đơn.
Hạnh phúc.
Vạn Thu đột nhiên nghĩ như vậy.
Căn phòng đã từng trống rỗng, bừa bộn sẽ mãi mãi chỉ còn lại trong ký ức.
Vạn Thu mỉm cười.
Một mình mỉm cười trong căn phòng trống, Vạn Thu cũng cảm thấy mình nhất định trông rất kỳ lạ.
Vạn Thu vào bếp, muốn làm một bữa tối thật ngon trước khi Sở Ức Quy trở về.