Vương Duyệt đến nơi hẹn mà trong lòng thầm cầu nguyện, hy vọng cuộc hẹn này không chỉ mời mỗi mình cô.
Ví dụ có thêm Phó Chính Vũ gì đó, càng đông người sẽ càng bớt áp lực.
Dù cô không quá thân với Phó Chính Vũ, nhưng dù sao cũng là bạn cùng lớp cấp hai, cũng là bạn bè của Vạn Thu, khả năng Phó Chính Vũ cũng đến.
Vương Duyệt nhìn tin nhắn Vạn Thu gửi trên điện thoại.
Vạn Thu: Thời tiết rất lạnh, bọn tớ sẽ lái xe đến đón cậu, cậu ra ven đường nhé.
Vương Duyệt cảm thấy phức tạp.
Ôi…
Nhà giàu đến mức nào mà vừa 18 tuổi đã có thể lái xe rồi?
Vương Duyệt tỏ vẻ bản thân không hề cảm thấy ghen tị, mặc dù cô biết rõ Vạn Thu không hề có ý khoe khoang.
Vạn Thu: Bọn tớ đến rồi, cậu xuống đi.
Vương Duyệt: Xuống ngay đây.
Vạn Thu: Đừng vội, trong xe không lạnh, có thể từ từ.
Da đầu Vương Duyệt nhất thời run lên, sao không nhắn tin lúc gần tới mà tới nơi rồi mới nhắn?
Mặc dù nói đang ở nhà chờ nhưng Vương Duyệt cũng đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ thiếu mỗi việc xuống lầu.
Ra khỏi nhà, không khí lạnh lập tức ùa vào, Vương Duyệt thở ra một làn khói trắng.
Tuyết vẫn chưa tan hết, trời có chút quá lạnh.
Qua hàng rào khu chung cư, Vương Duyệt nhìn về phía xa xa, ngay lập tức nhìn thấy Vạn Thu và Sở Ức Quy đang đứng đợi bên ngoài xe.
Bọn họ không ngồi trong xe mà cứ đứng bên ngoài như vậy.
Vương Duyệt sống ở ngoại thành, ngoài giờ cao điểm hầu như không có ai, xung quanh rộng rãi, phong cảnh không tồi, cũng rất yên tĩnh.
Vạn Thu hình như đang vui vẻ nói gì đó với Sở Ức Quy, còn Sở Ức Quy chỉ lặng lẽ nghiêng đầu nhìn cậu.
Sở Ức Quy đang mỉm cười.
Đã lâu lắm rồi Vương Duyệt không gặp Sở Ức Quy, nhưng người này vẫn luôn để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Bây giờ nhìn lại, Sở Ức Quy thực sự đã thay đổi rất nhiều.
Lần trước gặp còn cảm thấy như một học sinh, nhưng giờ đã hoàn toàn không còn nét ngây ngô nữa.
Cao lớn, đứng cạnh Vạn Thu hoàn toàn không nghĩ Vạn Thu là anh trai.
Khi nói chuyện với Vạn Thu, rõ ràng không cười nhưng vẫn có cảm giác như đang mỉm cười.
Vương Duyệt không nghĩ mình là người giỏi nhìn sắc mặt, nhưng cô vẫn nhận ra biểu cảm đó gọi là dịu dàng.
Vạn Thu giơ tay chỉ lên trời, Sở Ức Quy cũng ngẩng đầu nhìn theo.
Sở Ức Quy nở một nụ cười.
Như đang đáp lại điều gì đó, nụ cười đầy dịu dàng.
Hơi thở hòa vào không khí lạnh lẽo, dần dần tan biến không một tiếng động, có lẽ trong lúc vô thức đã đan xen vào nhau, cứ như vậy mà gần gũi, lặng lẽ đến mức không thể nhận ra.
Vương Duyệt đứng ở cửa khu chung cư.
Không hiểu sao lại có cảm giác không muốn làm hỏng khung cảnh này.
Nhưng Vạn Thu lại là người phát hiện ra cô trước.
“Đừng đừng, đừng qua đây, để tớ qua.” Vừa thấy Vạn Thu đang định đi qua đường, Vương Duyệt liền vội vã bước nhanh.
“Vương Duyệt, hôm nay cậu mặc đồ thật đáng yêu.”
Vương Duyệt bất ngờ nhận được lời khen từ Vạn Thu, nhưng có Sở Ức Quy ở đó, cô lại có chút ngượng ngùng.
Hôm nay cô đặc biệt chọn bộ áo đẹp nhất, một chiếc áo bông trắng tinh.
Mặc dù không ngờ sẽ được khen, nhưng khi được khen, cảm giác thật sự khác biệt.
“Ở đây cũng rất đẹp, khu chung cư sạch sẽ.” Vạn Thu không hề nhận ra tâm trạng của Vương Duyệt, vẫn nhìn xung quanh.
“Là ngoại thành, tỷ lệ dân cư thấp, buổi tối vắng vẻ, xung quanh hơi tối một chút, trước kia nhà tớ không ở đây, lúc sau mới mua, xây xong mới vào ở, tới giờ cũng sáu bảy năm rồi.”
Vương Duyệt vừa nói vừa lén nhìn Sở Ức Quy.
“Chào cậu, Vương Duyệt.” Sở Ức Quy chào cô một cách thân thiện.
“Chào cậu, Sở Ức Quy…” Vương Duyệt luôn cảm thấy gọi tên Sở Ức Quy có vẻ hơi thiếu lễ phép, còn gọi cậu là bạn học Sở thì lại có vẻ kỳ kỳ.
Vốn dĩ Vương Duyệt luôn không khách sáo gì với Vạn Thu, nhưng khi đối mặt với Sở Ức Quy lại như học sinh gặp mặt thầy giáo.
“Lên xe đi.” Sở Ức Quy mở cửa xe.
Vương Duyệt nhìn về phía sau Sở Ức Quy: “…?”
Vạn Thu từ sau lưng Sở Ức Quy thò đầu ra: “Lên xe thôi?”
Vương Duyệt khiếp sợ, còn mở cửa xe cho cô sao?
Sau khi lên xe, Vương Duyệt cảm thấy cả người mình cứng ngắc, mặc dù Sở Ức Quy đóng cửa xe rất nhẹ nhàng.
Vô thức nhìn quanh tìm Vạn Thu, nhưng Vạn Thu đã tự mở cửa xe ngồi vào ghế phụ và thắt dây an toàn.
Sở Ức Quy nhẹ nhàng ấn cửa xe rồi mới vòng qua xe lên ghế lái.
Vương Duyệt để ý, trước khi lái xe, Sở Ức Quy còn kiểm tra xem dây an toàn của Vạn Thu đã thắt đúng chưa.
Xe từ từ khởi động.
Vương Duyệt lén nhìn qua cửa kính, chỗ mà Vạn Thu vừa chỉ vào.
Không phải bầu trời trắng xóa mà là một cành cây trơ trụi.
Những cành cây trơ trụi đã bắt đầu nảy mầm xanh.
Chuyện nhỏ thế mà Sở Ức Quy có thể cười dịu dàng với Vạn Thu như vậy sao?
Vương Duyệt có hơi say xe.
Nhưng không biết do xe nhìn có vẻ đắt hay do kỹ thuật lái xe của Sở Ức Quy quá tốt, Vương Duyệt lại cảm thấy mình không hề khó chịu chút nào.
“Vương Duyệt, cậu có đề nghị đến nơi nào không?” Sở Ức Quy vừa lái xe vừa nói, “Nếu có ý kiến, chúng ta có thể đến đó, nếu không, tôi đã chuẩn bị sẵn kế hoạch.”
“Vậy… vậy theo kế hoạch của cậu đi,” Vương Duyệt, một cô gái thích ở nhà vào kỳ nghỉ, thật sự không có hứng thú đi chơi.
“Được.” Sở Ức Quy đáp lại.
Từ góc của Vương Duyệt, cô có thể thấy rõ sườn mặt Sở Ức Quy.
Càng nhìn càng cảm thấy hắn có chút trưởng thành quá mức, vượt xa tuổi thật của mình.
Cặp đôi này thật kỳ lạ, một người thì quá trưởng thành so với tuổi, người còn lại thì quá non nớt so với tuổi.
Đây chính là định luật bù trừ trong truyền thuyết sao?
“Chúng ta đi đâu đây? Chỉ có ba người chúng ta sao?” Vương Duyệt đột nhiên nghĩ ra một câu hỏi quan trọng.
“Ừm, chỉ có chúng ta thôi,” Vạn Thu từ ghế phụ đáp lại.
“Không mời Phó Chính Vũ sao?” Lần trước không phải có Phó Chính Vũ sao?
“Bởi vì Ức Quy nói hôm nay chỉ mời cậu, có chuyện muốn nói.” Vạn Thu nói.
Vương Duyệt nghe vậy liền căng thẳng: “Chuyện gì vậy? Có thể nói trước cho tớ biết không? Để tớ còn chuẩn bị tâm lý, trên không ra trên dưới không ra dưới thế này làm tớ khó chịu quá.”
Nhưng Vạn Thu lại im lặng ba giây.
Cậu từ ghế phụ quay lại nhìn Vương Duyệt.
“Thật ra tớ cũng không biết,” Trong ánh mắt kinh ngạc của Vương Duyệt, Vạn Thu nhìn về phía Sở Ức Quy, “Ức Quy, anh tìm Vương Duyệt có chuyện gì vậy?”
“Muốn đưa cho Vương Duyệt một số tài liệu học tập và ôn luyện, nếu cậu ấy đồng ý, anh cũng có thể dạy phụ đạo, sẽ không lấy bất kỳ phí gì cả.”
Vạn Thu: “??”
Vương Duyệt: “!!!”
Vương Duyệt quả thực chấn kinh rồi.