TruyenVnFull
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Bé Ngốc Cũng Được Nhà Giàu Nuông Chiều Sao - Chương 147

  1. Trang chủ
  2. Bé Ngốc Cũng Được Nhà Giàu Nuông Chiều Sao
  3. Chương 147
Prev
Next

Vạn Thu luôn nhớ rõ lời khuyên của Vương Duyệt.

Dù là chuyện gì cũng phải nói ra, phải tin tưởng vào người mình yêu, và người yêu mình cũng sẽ tin tưởng mình.

Cho nên ngay từ đầu Vạn Thu không hề có ý định giấu giếm bất cứ điều gì với người nhà.

Chỉ là phải nói thế nào, Vạn Thu nghĩ chuyện này cần một chút khéo léo.

Trên mạng nói rất nhiều về việc người đồng tính bị kỳ thị, thậm chí bị gia đình ép chia tay. Nghĩ đến những tình huống như vậy, Vạn Thu không khỏi cảm thấy e dè.

Cho nên nói với ba mẹ như thế nào đã trở thành một vấn đề khiến Vạn Thu đau đầu.

Cậu tìm Sở Ức Quy để bàn bạc, nhưng Sở Ức Quy chỉ nói: “Cứ nói thẳng là được.”

“Liệu có làm ba mẹ giận không?”

“Không đâu.” Sở Ức Quy đáp.

“Sao anh lại chắc chắn như vậy?” Vạn Thu hỏi.

“Anh đã nói trước với chú Sở và dì Dương rồi.”

Vạn Thu kinh ngạc.

“Anh nói khi nào vậy?!” Cậu lập tức túm lấy vạt áo của Sở Ức Quy.

“Trước khi tỏ tình với em, anh đã xin phép bọn họ rồi.”

Vạn Thu không thể tin nổi: “Tại sao lại nói trước? Chúng ta có thể cùng nhau nói mà?”

Sở Ức Quy chỉ kéo Vạn Thu lại gần, ôm lấy bả vai và đặt một nụ hôn lên trán cậu.

“Anh không muốn em phải khó xử.”

Vạn Thu không giỏi đối mặt với những chuyện khiến người khác không vui.

Nếu Sở Kiến Thụ và Dương Tiêu Vũ không chấp nhận chuyện đồng tính thì tình thế của Vạn Thu sẽ rất khó khăn.

Vậy nên Sở Ức Quy đã chuẩn bị trước.

Bàn tay đang túm lấy áo Sở Ức Quy bộc lộ sự lo lắng rõ ràng, “Vậy ba mẹ nói thế nào?”

“Dù không đồng ý ngay nhưng cũng không phản đối, có lẽ bọn họ đang chờ ý kiến của em.”

“Ý kiến của em sao?” Vạn Thu lẩm bẩm.

“Chú Sở và dì Dương rất yêu thương em, bọn họ sẽ tôn trọng suy nghĩ của em.”

Sở Ức Quy nâng khuôn mặt Vạn Thu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt còn đang tràn ngập hoang mang, “Đừng sợ, đó là ba mẹ em, cho dù khóc lóc om sòm cũng không sao.”

Một nụ hôn nhẹ nhàng lại rơi trên mí mắt Vạn Thu, xoa dịu cơn run rẩy vì căng thẳng của cậu.

Sở Ức Quy chợt nghĩ, có lẽ mình có chút ích kỷ.

Nhưng tâm trạng hắn lại rất tốt.

Dù Vạn Thu biết đây có lẽ là chuyện có thể khiến người khác mất hứng, những cậu vẫn không hề từ chối.

Tình cảm giữa bọn họ cứ thế thuận lý thành chương, không gập ghềnh, nhưng cũng trông rất mong manh.

Chỉ là sự thuần khiết của Vạn Thu lại khiến tình yêu tưởng chừng như mong manh ấy trở nên vững vàng vô cùng.

—

Dù tin tưởng lời Sở Ức Quy nhưng khi thực sự đối mặt với Sở Kiến Thụ, Vạn Thu vẫn không khỏi căng thẳng.

Quyết định phải làm và lúc thực sự làm là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Đối với người ba nghiêm túc và hiếm khi bộc lộ sự dịu dàng, Vạn Thu luôn giữ một sự kính trọng dành cho ông, giống những đứa trẻ khác.

Cậu đã lẽo đẽo theo sau Sở Kiến Thụ suốt mười phút đồng hồ.

Từ lúc ông thay quần áo, chờ ngoài cửa phòng tắm, rồi lại đi theo đến thư phòng, mà Sở Kiến Thụ từ đầu đến cuối cũng không nói một lời nào.

Đến khi ngồi xuống trong thư phòng, ông mới bảo Bạch quản gia pha cho Vạn Thu một ly nước trái cây.

Quản gia Bạch làm theo.

Sở Kiến Thụ vừa trở về sau một ngày làm việc bận rộn, cuối cùng cũng ngồi xuống đối diện với Vạn Thu.

Vạn Thu bồn chồn, có chút mất tự nhiên, không biết có nên ngồi vào ghế sofa đối diện hay không.

“Ngồi đi.” Sở Kiến Thụ  nghiêng đầu, nhẹ nhàng nói, “Chắc hẳn con có chuyện rất quan trọng muốn nói.”

Vạn Thu ngập ngừng, cuối cùng quyết định ngồi xuống cùng chiếc sofa với Sở Kiến Thụ.

Lúc này Sở Kiến Thụ đã thay đồ trong nhà, không còn vẻ nghiêm khắc như khi mặc âu phục ở công ty.

“Uống chút đồ ngọt đi.” Sở Kiến Thụ khẽ đẩy ly nước trái cây về phía cậu.

Vạn Thu cầm lấy ly nước, uống một hơi cạn sạch.

Sở Kiến Thụ khẽ nhướng mày.

“Ba!” Vạn Thu lấy hết can đảm, nói liền một mạch: “Con và Ức Quy đang yêu đương!”

Nói xong, cậu nhận ra mình không dùng được câu nào trong số những lời đã chuẩn bị trước, không dò hỏi, cũng không uyển chuyển diễn đạt, chỉ thốt lên một câu vô cùng đơn giản.

Vạn Thu nhất thời hoảng loạn.

Cậu vô thức muốn nhìn sắc mặt của Sở Kiến Thụ , nhưng một bàn tay đã đưa ra chắn trước mắt cậu.

Không phải ngăn tầm nhìn, mà là xoa đầu cậu.

Bàn tay mạnh mẽ nhưng lại đầy nhẹ nhàng, không chút giận dữ.“Ba biết rồi.” Sở Kiến Thụ nói.

Khi bàn tay buông xuống, Vạn Thu đã quên mất hoảng hốt.

Cậu nhìn vào gương mặt ba mình.

Sắc mặt bình thản, không biểu lộ vui mừng hay không hài lòng.

“Ba có giận không?” Vạn Thu cẩn thận hỏi.

“Nếu đây là quyết định của con mà không phải do Ức Quy ép buộc thì ba không có lý do gì để giận cả.” Khi Vạn Thu quan sát sắc mặt của Sở Kiến Thụ, ông cũng đang quan sát cậu, “Hiển nhiên đây là ý nguyện của con.”

Vạn Thu gật đầu, rồi lắc đầu: “Ức Quy chưa bao giờ ép con làm gì.”

“Ba biết.” Sở Kiến Thụ khẽ thở dài, nhỏ như một làn gió thoáng qua, “Ba hiểu rõ tính cách thằng bé.”

Vạn Thu không hiểu tại sao ba lại thở dài, nhưng cậu không cảm nhận được bất kỳ sự không hài lòng nào.

“Ức Quy bảo con phải tin tưởng ba mẹ,” Vạn Thu khẽ nói, “Con vẫn luôn tin tưởng ba mẹ.”

“Ừ, làm tốt lắm.” Sở Kiến Thụ nở một nụ cười nhàn nhạt, không rõ ràng nhưng lại ẩn chứa sự nhẹ nhõm.

Khi rời khỏi phòng làm việc của Sở Kiến Thụ, Vạn Thu có cảm giác tất cả đều diễn ra… rất suôn sẻ.

Ba không tức giận.

Nhưng cậu khẽ nhíu mày, hình như cũng chưa nghe thấy ba đồng ý hẳn.

Nếu không giận, tức là đã đồng ý rồi sao?

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 147"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

TruyenVnFull 2025 - www.truyenvnfull.com

Sign in

Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to TruyenVnFull