Vạn Thu lên lớp 12.
Trong suốt năm cuối cấp, ngoài việc duy trì những việc cần thiết như khiêu vũ, Vạn Thu gần như cắt giảm hết các hoạt động giải trí, dồn toàn bộ tâm sức vào việc học.
Dương Tiêu Vũ cũng giảm bớt số lần và thời gian ra nước ngoài để chăm sóc Vạn Thu, nhưng dù cố gắng đâu, bà vẫn không tìm ra cách nào để thực sự giúp đỡ cậu.
Tự bản thân Vạn Thu đã vô cùng kỷ luật.
Cả gia đình cùng chuyển đến căn nhà gần trường cấp ba, nơi Vạn Thu và Sở Ức Quy ở.
Dù căn nhà đủ lớn, nhưng so với sống trong biệt thự rộng rãi, mỗi người có không gian riêng như trước, thì đây là lần đầu tiên mọi người trong Sở gia sống trong một không gian có phần chật chội như vậy.
Bất ngờ là dù ngày ngày gặp nhau khi mở cửa, hay trong phòng ngủ có thể nghe rõ tiếng nói chuyện ở phòng khách, nhưng cuộc sống không hề trở nên hỗn loạn như tưởng tượng.
Tất cả mọi người vì quan tâm đến tình hình học tập của Vạn Thu mà học cách bao dung lẫn nhau, khiến bầu không khí chung trở nên hòa hợp.
Sở Chương thỉnh thoảng quay về, anh vẫn luôn có chút bất mãn với Sở Kiến Thụ, nhưng trong không gian ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng gặp này, tâm trạng của Sở Chương thực ra lại dịu đi nhiều.
Sở Kiến Thụ cũng nhường nhịn hơn, bắt đầu cố gắng thấu hiểu những người xung quanh.
Có lần Sở Chương trêu chọc: “Già rồi, con người cũng trở nên mềm mỏng hẳn.”
Trước lời nửa đùa nửa thật đó, Sở Kiến Thụ chỉ đáp: “Thay vì nói già, ba hy vọng con nói ba đang trưởng thành.”
Sở Chương không nhịn được cười lớn: “Trời đất, ngài lớn tuổi thế này rồi mà còn nói trưởng thành à?”
Sở Kiến Thụ bình tĩnh đáp: “Cho đến lúc chết, con người vẫn có thể trưởng thành.”
Khoảnh khắc đó, hiếm lắm Sở Chương mới không phản bác lại ông.
Sự thay đổi của Sở Kiến Thụ quả thật rất lớn, Sở Chương biết đây không chỉ đơn thuần là trở nên mềm mỏng hơn.
Đúng như Sở Kiến Thụ nói, ông đã trưởng thành, thậm chí chín chắn hơn rất nhiều.
Nghĩ tới đây, Sở Chương bất giác tự kiểm điểm mình, liệu bây giờ anh có đang quá trẻ con không?
Đã từng này tuổi rồi mà vẫn ngày ngày đấu khẩu với ba mình, đây không phải là hành động của những thiếu niên tuổi dậy thì sao?
Nhưng dù có kiểm điểm, Sở Chương cũng không định thay đổi.
“Dương Nhị này,” Sở Chương nằm ườn trên giường của Dương Tắc, nhìn vào quyển sách dày cộp trong tay em trai, nhếch mép hỏi, “Sao em cũng bắt đầu học rồi?”
“Em vẫn luôn học, anh cả chắc hẳn biết rõ điều này mà.” Dương Tắc đáp lại.
Sở Chương nghĩ tới Vạn Thu đang chăm chỉ học hành, không khỏi nhếch môi: “Chẳng lẽ trong nhà này chỉ có mỗi anh là không thích học thôi sao?”
“Anh cả rất thông minh.” Dương Tắc vừa lật một trang sách vừa nói, “Anh có cách làm việc riêng của mình, không giống em cũng là bình thường.”
Sở Chương bắt đầu suy ngẫm, hồi cấp ba anh chẳng mấy khi học hành nghiêm túc, thậm chí còn nổi loạn một thời gian dài vì áp lực từ gia đình.
Nếu so về sự chăm chỉ, chắc chắn thua xa Dương Tắc.
Cho dù…
Dương Tắc thật sự không phải là người quá thông minh.
Nhưng cần cù bù thông minh.
“Sự nghiêm túc của Dương Nhị cũng là một loại thiên phú mà.” Sở Chương lẩm bẩm.
Dương Tắc nghe vậy liền ngẩng đầu liếc nhìn người anh đang nằm trên giường mình, khuôn mặt vốn lạnh lùng bỗng thấp thoáng ý cười.
Sở Chương ngán ngẩm nhìn trần nhà: “Vạn Thu dạo này ngày nào cũng học, không giải trí chút nào, như vậy không tốt cho tinh thần, áp lực lớn, học hành sẽ rất mệt mỏi.”
Dương Tắc lắc đầu: “Em nghĩ có lẽ em ấy không thấy mệt mỏi đâu.”
“Tại sao?” Sở Chương nghiêng đầu hỏi.
“Đến giờ em ấy vẫn chưa tìm em nói chuyện, với tính cách của em ấy, nếu có khó chịu, chắc chắn sẽ không im lặng mà không nói gì.”
Sở Chương há miệng, chợt nhận ra lời này cũng rất hợp lý.
Có một người thân không giữ mọi chuyện trong lòng, quả thật khiến việc sống chung trở nên thoải mái hơn hẳn.
Sở Chương chống tay, nở một nụ cười nhìn Dương Tắc: “Dương Nhị nhà chúng ta càng ngày càng có dáng vẻ của một người anh rồi.”
Được khen như vậy, Dương Tắc có chút gượng ngùng, gương mặt lại càng trở nên nghiêm túc.
Sở Chương không nhịn được bật cười, anh vốn thích trêu chọc Dương Tắc, mà vẻ nghiêm túc của đứa em này lại càng khiến anh buồn cười hơn.
Rời khỏi phòng Dương Tắc, Sở Chương đi ngang qua thư phòng, đây là nơi yên tĩnh không chút tiếng động, nhưng anh biết Sở Kiến Thụ đang làm việc bên trong.
Đứng từ đây, anh còn nghe thấy tiếng Dương Tiêu Vũ đang gọi điện thoại ở ngoài ban công, giọng nói đã cố ý hạ thấp.
“Suốt ngày toàn gây rắc rối cho tôi, lũ nhóc trời đánh này…”
Khi nghe thấy điều gì đó, Dương Tiêu Vũ lập tức hạ giọng hơn nữa, nghiến răng ken két.
“Đừng ép tôi phải hét lên, bảo bối nhà tôi còn đang học đấy, nếu các người khiến tâm trạng tôi không tốt, tôi sẽ trừ tiền thưởng từng đứa một!”
Sở Chương len lén rời khỏi tầm nhìn của Dương Tiêu Vũ, bước tới trước cửa phòng Vạn Thu.