Bé Ngốc Cũng Được Nhà Giàu Nuông Chiều Sao - Chương 154
Sau kỳ thi đại học, trong thời gian chờ kết quả, Vạn Thu bắt đầu cảm thấy căng thẳng hơn.
Cậu tính toán điểm cộng thêm từ năng khiếu nghệ thuật, cảm thấy khả năng đạt được mức điểm chuẩn là rất cao.
Vì kỳ thi đại học của cậu, Sở Ức Quy là sinh viên năm hai nhưng vẫn không ngừng củng cố kiến thức cấp ba, theo dõi các hướng ra đề, chưa từng lơ là.
Vạn Thu không muốn mình trở thành gánh nặng cho Sở Ức Quy thêm nữa.
Hiện tại cậu đã vào năm nhất, Sở Ức Quy đã vào năm ba, nghe nói năm tư sẽ bận rộn hơn rất nhiều, có lẽ bọn họ chỉ còn hơn một năm nữa để cùng nhau tận hưởng cuộc sống đại học.
Vạn Thu không muốn thi lại, không muốn lãng phí thêm một năm nào nữa.
Cậu không che giấu nổi vẻ lo lắng, do đó nhanh chóng bị gia đình nhận ra.
May mắn kết quả có sớm, sự giằng co này cũng chỉ kéo dài trong thời gian ngắn.
Cuộn tròn hai chân, ánh mắt chăm chú nhìn vào giao diện tra cứu điểm thi, Vạn Thu bắt đầu trở nên căng thẳng.
Bôncg một đôi tay từ phía sau cậu vòng qua, ôm cậu vào trong lòng.
Vạn Thu ngẩng đầu, tựa vào lồng ngực Sở Ức Quy, hơi thở quen thuộc mang cho cậu cảm giác bình yên.
Trong nhóm chat, không ít bạn học đã sôi nổi bàn luận về kết quả, những biểu tượng liên tục nhấp nháy càng làm Vạn Thu thêm áp lực.
Cậu chậm rãi gõ từng chữ trên bàn phím, cuối cùng nhấn Enter.
Trang hiển thị điểm số bật lên nhanh chóng, kết quả hiện ra trước mắt Vạn Thu.
Lúc này, trong căn phòng nhỏ, không chỉ mình Vạn Thu hồi hộp chờ đợi mà cả Sở gia đều có mặt đầy đủ.
“Quá xuất sắc rồi.” Sở Chương không kiêng nể ngồi phịch xuống bàn, nghiêng đầu nhìn vào màn hình của Vạn Thu, “Còn cao hơn cả điểm em ước tính nữa.”
“Đúng là lo lắng thừa thãi mà.” Dương Tiêu Vũ không nhịn được cười, tiến tới kéo Vạn Thu ra khỏi vòng tay của Sở Ức Quy, “Bảo bối nhà chúng ta thật giỏi, mẹ biết con có thể làm được mà.”
Sở Kiến Thụ cũng thở phào nhẹ nhõm.
Dương Tắc ngồi lặng lẽ một góc, trước đó Sở Kiến Thụ bảo hắn liên hệ với trường đại học của Sở Ức Quy, nếu điểm của Vạn Thu không đủ, dù có trả giá cao cũng phải lo liệu xong.
Nhưng Vạn Thu thực sự đã vượt ngoài mong đợi của bọn họ.
Dùng chính nỗ lực của mình để thành công.
Dương Tắc nhìn nụ cười rạng rỡ của Vạn Thu, thần sắc hơi mơ màng.
Thiếu niên từng nói không rõ ràng giờ đây đã đạt được những điều mà không ai có thể ngờ tới.
Cả nhà ngồi trong căn phòng nhỏ, chờ đợi kết quả thi đại học là một tình huống chưa từng xảy ra trước đây.
Lần bọn họ đông đủ nhất có lẽ cũng chỉ là khi ngồi quanh bàn ăn.
Ngay cả vào dịp Tết, đôi khi Sở Chương cũng sẽ vắng mặt.
Dương Tắc lặng lẽ quan sát Sở Chương đang cố ý tranh cãi với Sở Ức Quy để không cho Sở Ức Quy nhìn Vạn Thu, nhìn Sở Kiến Thụ ngồi thẳng lưng nghiêm nghị, nhìn Dương Tiêu Vũ giờ đây tinh thần đã rất ổn định, lúc nào cũng rạng rỡ.
Đây không phải là sự thay đổi ngày một ngày hai.
Giống như những cái kén treo lơ lửng trên cành cây, cùng nhau trải qua quá trình lột xác.
Cuối cùng ánh mắt Dương Tắc dừng lại trên người Sở Ức Quy.
Im lặng, điềm tĩnh, nhưng tâm trạng có lẽ rất tốt.
Nụ cười nhàn nhạt mang theo niềm vui, lan đến tận đáy mắt.
Dương Tắc đoán chắc chắn Sở Ức Quy rất hạnh phúc.
Vạn Thu mà Sở Ức Quy trân quý đang từng bước từng bước, dù không vững vàng nhưng lại đầy quyết tâm chạy về phía hắn, chạy không ngừng nghỉ, thậm chí chưa từng thất bại.
Cảm giác đó thế nào nhỉ?
Dương Tắc không kìm được mà cảm thấy tò mò.
Hắn nhớ lại hôm Vạn Thu lén tìm gặp mình để bàn chuyện.
“Ức Quy giới thiệu cho em các chuyên ngành em có thể chọn, nhưng em thật sự không biết nên chọn gì.”
Vạn Thu luôn tìm đến Dương Tắc để hỏi ý kiến, mặc dù phần lớn câu trả lời nhận được không thực sự hữu ích.