Site icon TruyenVnFull

Bé Ngốc Cũng Được Nhà Giàu Nuông Chiều Sao - Chương 155

Chu Bồi Ngọc trong kỳ nghỉ hè rảnh rỗi không có việc gì làm liền tìm Vạn Thu trò chuyện, biết được Vạn Thu đang tập lái xe. 

“Cậu cũng định thi bằng lái sao?” Chu Bồi Ngọc trước đây đã đăng ký học ở trường lái xe, nhưng vì thời tiết và lười biếng nên không muốn ngày nào cũng đến tập, cứ trì hoãn mãi. 

“Ban đầu tớ định đi thực tập ở công ty giống Ức Quy, nhưng anh cả bảo tớ phải thi bằng lái trước, quà anh ấy tặng tớ vẫn để trong gara, chưa lái thử lần nào.” 

“Anh Sở Chương tặng cậu một chiếc xe sao? Xe gì vậy?” Chu Bồi Ngọc tò mò hỏi. 

“Tớ cũng không biết là xe gì, lát nữa tớ có thể gửi ảnh cho cậu xem.” Vạn Thu trả lời. 

Vạn Thu hy vọng món quà của anh cả có thể được sử dụng, cậu nhớ Sở Ức Quy cũng đã học lái ngay sau khi tốt nghiệp cấp ba, cho nên nghĩ mình cũng nên học lái xe. 

Nhưng cậu không giống như Sở Ức Quy, không thể một lần làm được nhiều việc mà vẫn làm tốt, vì vậy đành dành cả kỳ nghỉ hè để tập trung thi bằng lái, từ bỏ cơ hội thực tập. 

“Cậu học ở trường lái nào vậy?” Chu Bồi Ngọc nghe xong thì vui mừng khôn xiết khi biết Vạn Thu cũng đăng ký cùng trường lái với mình, “Tớ cũng đăng ký ở đó, chúng ta có thể cùng nhau đi tập lái!” 

“Tớ tập lái ở nhà, mẹ tớ đã mời huấn luyện viên từ trường lái về, còn nhờ họ vẽ sẵn vạch tập lái.”

Chu Bồi Ngọc nghe xong im lặng hai giây. 

Không hổ danh là nhà Vạn Thu. 

Là phú mấy đại rồi nhỉ?

Nhà cô tuy cũng được xem là gia đình khá giả, nhưng chuyện tùy tiện tìm một chỗ ở nhà để tập lái xe thì đúng là không dám mơ tới. 

“Vậy tớ có thể đến tập cùng không? Cậu cũng đang tập, vậy chúng ta tập cùng nhau thì chắc sẽ vui hơn.” Chu Bồi Ngọc đề nghị.

“Được!”

Vạn Thu đồng ý, Chu Bồi Ngọc có chút vui mừng. 

Xem như vừa chiếm được chút lợi lộc đi! 

Vừa có thể tập lái xe, lại còn được ở cùng bạn bè, chắc chắn thú vị hơn ở trường lái. 

Sau khi cúp máy, Vạn Thu gửi cho Chu Bồi Ngọc một tấm ảnh về chiếc xe. Đó là một chiếc siêu xe thể thao màu đỏ cực kỳ đẹp và nổi bật.

Chu Bồi Ngọc lên mạng tra cứu, dần dần phát hiện ra chuyện không ổn. 

Xem đi xem lại, thậm chí còn hỏi ý kiến những người bạn hiểu biết về xe. 

Sau đó hít một hơi thật sâu. 

Chu Bồi Ngọc lập tức nhắn tin cho Vạn Thu: Cậu không dùng chiếc xe này để tập lái đấy chứ?

Vạn Thu nhanh chóng trả lời: Không phải chiếc xe này, chiếc này ở trong ga-ra nhà tớ.

Chu Bồi Ngọc nheo mắt.

“Trong ga-ra nhà tớ”, bây giờ Vạn Thu còn rất trẻ nhưng đã thuộc tầng lớp có nhà riêng và siêu xe rồi.

Chu Bồi Ngọc cảm thấy tâm trạng vô cùng phức tạp. Điều kiện của Vạn Thu đã vượt quá mức, khiến người khác không thể cảm thấy ghen tị được nữa.

Vạn Thu lại gửi tin nhắn: Mẹ tớ nói nhà có nhiều xe, dùng xe ở nhà tập lái là được, ba tớ cũng bảo xe trong nhà rất bền, không sợ va chạm.

Chu Bồi Ngọc  suy nghĩ một chút: Cậu tự lái xe có chắc chắn không?

Vạn Thu: Mẹ tớ mời huấn luyện viên ở trường dạy lái xe đến nhà rồi.

Chu Bồi Ngọc : …

Khi Chu Bồi Ngọc  đến nhà Vạn Thu, cô đã gặp vị huấn luyện viên đó.

Thân hình trung bình, da rất đen, khuôn mặt không cảm xúc, trầm lặng và nghiêm nghị.

Đó chính là… huấn luyện viên trước đây của cô.

Chu Bồi Ngọc và huấn luyện viên nhìn nhau, trong mắt đối phương đều hiện rõ sự ngượng ngùng.

Khi ngồi trên ghế phụ, huấn luyện viên giống như một bức tượng Phật, vẻ mặt không cảm xúc hướng dẫn Vạn Thu cách lái xe.

Trông ông ta chẳng khác nào một giáo viên cứng nhắc, kiên nhẫn giải thích từng bước cách vận hành và chú ý từng chi tiết, không ngừng lặp đi lặp lại.

Chu Bồi Ngọc lặng lẽ ngồi ở ghế sau.

Không dám nói lời nào.

Chu Bồi Ngọc biết rõ tính cách của vị huấn luyện viên này. Những lời mỉa mai của ông ta không bao giờ thiếu, trước đây cô còn từng thấy có học viên bị mắng đến phát khóc.

Chu Bồi Ngọc hoàn toàn tin khuôn mặt cứng đơ hiện tại của ông ta là đang cố gắng nhẫn nhịn, nhún nhường trước sức mạnh của đồng tiền.

Hóa ra khi muốn nhẫn nhịn thì thật sự có thể làm được, Chu Bồi Ngọc nghĩ.

Vạn Thu học rất chậm, dù đã rất cố gắng chú ý nhưng vẫn liên tục mắc lỗi ở cùng một chỗ. 

Vì biết rõ quá khứ của Vạn Thu, Chu Bồi Ngọc cảm thấy vô cùng đau lòng, nhưng huấn luyện viên thì không biết điều đó.

Exit mobile version