Bé Ngốc Cũng Được Nhà Giàu Nuông Chiều Sao - Chương 159
Khi Vạn Thu nói muốn mượn xe đạp của Dương Tắc, Dương Tắc hiếm khi lộ ra chút kích động.
Bản thân Dương Tắc luôn đáp ứng mọi yêu cầu của Vạn Thu một cách vô điều kiện, nhưng lại thường xuyên cảm thấy bất lực vì không thể giúp đỡ những chuyện làm Vạn Thu phiền lòng.
Nhưng nếu là xe đạp thì Dương Tắc hoàn toàn là một chuyên gia.
“Xe đạp phù hợp với tùy người, ít nhiều sẽ có khác nhau, anh đặt làm một chiếc theo yêu cầu của em được không?” Dương Tắc dò hỏi Vạn Thu.
Vạn Thu không hiểu tại sao phải đặt làm.
Hơn nữa đặt làm chắc sẽ không kịp, vì ba ngày nữa cậu đã bắt đầu huấn luyện quân sự.
Sau khi hiểu rõ tình hình, Dương Tắc nói: “Vậy để sau này anh đặt làm cho em nhé?”
Vạn Thu không hiểu vì sao anh hai lại cố chấp muốn đặt làm như vậy. Dương Tắc luôn rất muốn làm điều gì đó, mà Vạn Thu lại không giỏi từ chối.
Vì thế Vạn Thu vẫn gật đầu.
Cậu cũng nhận ra, chỉ cần mình nhờ Dương Tắc làm việc gì, Dương Tắc đều rất vui vẻ.
Hơn nữa, cậu cảm thấy dường như việc đồng ý để anh hai đặt làm xe đạp khiến anh hai vui vẻ hơn bình thường.
Vạn Thu cảm thấy, có lẽ đây gọi là “sở thích”.
Vạn Thu từng ghé thăm phòng trưng bày xe đạp của Dương Tắc ở nhà. Mỗi chiếc xe đều có một phong cách độc đáo riêng, nghe nói còn có một chiếc là quà sinh nhật của anh hai.
Theo Dương Tắc giải thích, ở đây chủ yếu là xe đạp đường bộ và xe đạp địa hình. Sau đó hắn lấy xuống một chiếc xe đạp đường bộ cho Vạn Thu sử dụng.
“Đây là chiếc anh đi năm mười bốn tuổi, chắc là khá phù hợp với em.” Dương Tắc cao lớn, chiếc xe hắn sử dụng hiện giờ hoàn toàn không phù hợp với Vạn Thu.
Vạn Thu nhìn chiếc xe đạp có những đường nét màu đen rất đẹp, cầm vào có cảm giác lạnh buốt, cứng cáp nhưng lại không hề có vẻ mong manh, cực kỳ thoải mái. Dù đã lâu không sử dụng nhưng lại không dính chút bụi bẩn nào.
Ở trường, Vạn Thu cũng từng thử chạm vào những chiếc xe mà các đàn anh khóa trên bán, nhưng cảm giác hoàn toàn khác với chiếc xe này.
Chiếc xe này chắc hẳn rất đắt.
Đối với anh hai chắc chắn cũng rất quý giá. Nó sạch sẽ, đẹp đẽ, không tì vết, còn được cẩn thận bài trí ở đây.
“Lên thử đi, anh hai giúp em chỉnh lại yên xe.” Dương Tắc vỗ vỗ vào yên xe, nói với Vạn Thu.
Vạn Thu nhìn vào yên xe, nhưng lại do dự lắc đầu: “Em có thể dùng tiền của mình để mua một chiếc xe đạp rẻ hơn.”
Sự phấn khích thoáng hiện trên khuôn mặt của Dương Tắc bỗng như bị đặt một cục đá lạnh lên, cảm giác lạnh lẽo mơ hồ toát ra, lặng lẽ làm nguội đi sự nhiệt tình của hắn.
“Tại sao?” Dương Tắc không giỏi ăn nói, đến giờ vẫn không có cách hiểu được Vạn Thu giống như Sở Ức Quy, câu hỏi này thốt ra thậm chí còn mang chút ấm ức mơ hồ.
“Đây là thứ anh hai rất quý trọng, em còn chưa biết đi xe, dùng nó để tập luyện sẽ làm hỏng mất.” Ngón tay của Vạn Thu nhẹ nhàng vuốt ve khung xe bóng loáng, “Nếu làm hỏng, chắc chắn sẽ rất đau lòng.”
Dương Tắc hiểu được suy nghĩ của Vạn Thu, lại chậm rãi nói: “Chính vì rất quý trọng nên mới muốn đưa cho em.”
Hai người nhìn nhau, không khí trở nên tĩnh lặng.
Biểu cảm của Dương Tắc càng lúc càng nghiêm túc. Dù đã cố hết sức để giữ bình tĩnh, gương mặt hắn trông vẫn càng lúc càng dữ tợn.
Đây đã là giới hạn mà Dương Tắc có thể kiềm chế.
May mắn Vạn Thu dường như không tỏ ra sợ hãi trước biểu cảm nghiêm túc của hắn.
“Vậy cảm ơn anh hai.” Vạn Thu nắm lấy tay cầm xe, trong mắt ánh lên vài ý cười, “Em sẽ trân trọng.”
Dương Tắc ngẩn người. Vậy là được rồi sao? Không cần giải thích thêm nữa sao?
Khi Dương Tắc còn đang mơ màng, Vạn Thu đã đặt một chân lên xe. Yên xe quá cao, Vạn Thu hoàn toàn không thể ngồi lên được.
Vạn Thu lúng túng nhón chân, mắc kẹt trên khung xe. Nhìn cảnh đó, Dương Tắc bất chợt bật cười.
“Vạn Thu vẫn thấp hơn anh hai nhiều.” Dương Tắc vừa điều chỉnh yên xe vừa cười nói.
“Có thể đi được không?” Vạn Thu ngập ngừng hỏi.
“Được.” Dương Tắc hạ yên xe xuống mức thấp nhất, một tay giữ lấy tay cầm xe, “Ngồi lên thử xem.”
Vạn Thu học cách đi xe đạp theo hướng dẫn của Dương Tắc.
Dương Tắc rất khỏe, từ đầu đến cuối Vạn Thu không bị ngã lần nào.
Mặc dù không biết đi xe đạp, nhưng kinh nghiệm đi xe ba bánh bao năm qua của Vạn Thu cũng không phải là vô ích.
Dương Tắc tay chân dài, chạy rất nhanh, thậm chí có thể chạy theo bên cạnh Vạn Thu.
Mỗi khi Vạn Thu có dấu hiệu nghiêng ngả, hắn lập tức giữ lấy giúp Vạn Thu giữ thăng bằng.
Vạn Thu học rất nhanh.
Chỉ trong một buổi chiều, cậu đã có thể đi thẳng.
Đến ngày hôm sau, Dương Tắc lắp thêm ghế vào xe, ngồi phía sau Vạn Thu để giúp cậu giữ thăng bằng và điều khiển hướng đi.
Sau ngày thứ hai, Vạn Thu đã học được cách rẽ.
Dù Vạn Thu vẫn còn hơi lúng túng khi gặp phải những tình huống bất ngờ cần phản ứng nhanh, nhưng miễn cưỡng xem như đã biết đi xe.
Vạn Thu mơ hồ cảm thấy có chút tự hào, cho rằng mình là một người thông minh.
Trong suốt thời gian tập đi xe đạp, từ đầu đến cuối Sở Ức Quy đều không tham gia cùng, mà Vạn Thu cũng nhận ra anh hai dường như thực sự rất vui.
Hai ngày qua cậu luôn nghe thấy tiếng cười trong trẻo của Dương Tắc. Hiếm khi anh hai cậu gạt đi vẻ chín chắn, lộ ra vài phần hồn nhiên của một thiếu niên.
Dương Tắc sẽ trò chuyện với Vạn Thu, kể rằng khi còn đi học, mỗi cuối tuần đều tham gia đội đạp xe, kể những câu chuyện thú vị trong đội.
Vạn Thu hỏi: “Cuối tuần anh hai không về nhà sao?”
“Ừ, khi đó không thích về nhà lắm.” Câu trả lời của Dương Tắc khiến Vạn Thu hơi không hiểu.
“Bây giờ anh hai cũng không thích về nhà sao?” Vạn Thu vừa đạp xe vừa hỏi, trong lòng bỗng nhiên có chút bất an.
Vạn Thu cảm nhận được một tay của Dương Tắc vòng qua eo mình, các ngón tay như đang siết chặt lấy áo của cậu.
“Bây giờ anh hai rất thích về nhà, thật đấy.” Dương Tắc đáp.
Vạn Thu nghe vậy liền cười: “Vậy thì tốt quá.”
Vạn Thu nghe thấy Dương Tắc nói với mình: “Cảm ơn em, Vạn Thu.”
“Tại sao lại cảm ơn em?” Vạn Thu không hiểu.
“Chỉ là muốn nói vậy thôi.”