hiền không vậỷ 
Minh liếc nhìn Thảo trách móc, Thảo tủm tỉm cười : 
– Tướng em khỏi xem cũng biết bị hãm tài rồị 
Hạnh giãy nãy : 
– Anh nói gì kỳ vậy ? 
– Em bị bạn bè ém tài đó. 
Hạnh chợt nhìn Thảo : 
– Chẳng lẽ nhỏ Thảo là khắc tinh của em sao ? 
Thanh Thảo la lên : 
– Nè, đừng tin, bói ra ma đó mà. 
Trả đũa Thảo xong, Minh cười : 
– Nhưng không sao, dù gì người này cũng tốt. 
Thảo muốn sớm chấm dứt câu chuyện, cô nhắc khéo : 
– Mình còn phải đến lớp nữa, đi nhanh đi Ha.nh. 
Hạnh luống cuồng : 
– Ừ, chờ ta lấy tập cái đã. 
Thảo liếc Minh : 
– Không ngờ anh có tâm địa xấu xa như vậỵ Ddịnh tìm cách chia rẽ 
bạn bè người ta à ? 
Minh thãn nhiên : 
– Vậy anh có là nhà tướng số đâu mà bé gài anh vô thế cụt. 
– Ai biễu anh nói Thao hiền. 
– Người ta nói tốt cho còn không cám ơn mà còn bắt lỗị 
– Thảo không muốn anh nói một đàng nhưng lại nghĩ một nẽọ 
– Nhưng theo anh nhận định, Thảo hiền thật mà 
– Vậy bà chằn nào anh kể cho nhỏ Hạnh nghe ? 
Minh nhúng vai : 
– Bà chằn đó, anh quên từ lâu rồị 
– Ddúng là lưỡi không xương trăm đường lắc léọ 
– Cô bé có ngoại lệ không ? 
Thảo bĩu môi : 
– Xí, không thèm nói chuyện với anh nữa, cái gì nói cũng trôị 
Mỹ Hạnh trỡ lại : 
– Mình đi thôi Thảọ 
– Ừm ! 
Hai cô bé đi ra cữa, Hạnh đưa chìa khóa cho Minh : 
– Anh Minh, anh giữ giùm em chìa khóa, nếu mẹ em có về nhớ đưa 
lại giùm. 
Minh chưa kịp phản ứng, Thảo đã nói : 
– Sao bồ dễ tin người quá vậy ? 
– Anh Minh là hàng xóm lâu năm, mình rành anh ấy lắm, vả lại nhà 
mình đâu có gì sợ mất. 
– Có chứ ! 
– Mi thấy có gì giá trị đâu ? 
Thảo liếc mắt nhìn Minh. Minh như chờ đợi : 
– Anh Minh, nhà nhỏ Hạnh hình như còn ba cái ly chưa rữạ 
Minh cười : 
– Yên tâm đi hai cô bé, anh sẽ thanh toán nhanh thôi mà. 
Hạnh cười : 
– Em cám ơn anh nha ! 
