Site icon TruyenVnFull

Có Hỉ – Bạch Giới Tử - Chương 27

Người Giang Nguyên Dã hơi lâng lâng, không ý thức được lời mình nói kì cục đến cỡ nào, lại cảm thấy Hạ Tân Nam đang cố nhịn cười, vươn chân đá anh.

“Xéo đi!”

Hạ Tân Nam giữ cẳng chân cậu: “Đừng động đậy, lát nữa Tiểu Tề sẽ mang thuốc và nước tới.”

Giang Nguyên Dã nhíu mày: “Tôi cũng có trợ lý.”

Đúng lúc này Đinh Minh gõ cửa xe, cẩn thận kéo ra một khe nhỏ: “Anh, thầy Hạ, em lên được không ạ?”

Hạ Tân Nam nhìn đồng hồ, sắp đến lúc anh phải lên set quay, nên dặn Giang Nguyên Dã ngoan ngoãn nghỉ ngơi, ăn cơm, uống thuốc, mệt quá thì xin đạo diễn cho nghỉ rồi xuống xe.

Đinh Minh bây giờ mới dám trèo lên, đóng cửa.

“Anh ổn không ạ?”

Giang Nguyên Dã nhướn mày hỏi: “Sao phải sợ Hạ Tân Nam? Chạy đi đâu đấy?”

Đinh Minh gãi mặt: “Không phải em sợ ảnh…”

Mà do thái độ khác biệt của Giang Nguyên Dã với Hạ Tân Nam, cậu chưa từng đối xử với ai khác giống như thế, nhưng người trong cuộc lại u mê không nhận ra.

Đầu Giang Nguyên Dã đau như búa bổ, không còn hơi sức truy hỏi. Mấy phút sau Tiểu Tề đưa thuốc hạ sốt, trị cảm cúm và bình giữ nhiệt, cậu nhai tạm chút đồ ăn, uống thuốc, nằm không đến nửa tiếng đã phải làm việc tiếp.

Buổi chiều vẫn diễn ngoài trời, Giang Nguyên Dã không khoẻ nên phải kéo dài tiến độ quay.

Hơn 7 giờ Hạ Tân Nam hoàn thành phần diễn, sang bên này thấy Giang Nguyên Dã mặc quần áo mỏng tang chạy điên cuồng trong gió rét, không khỏi sầm mặt, nhíu chặt lông mày.

Hạ Tân Nam ôm tay đứng xem mấy phút rồi đến cạnh phó đạo diễn, nói: “Hôm nay dừng ở đây đi, đừng quay nữa.”

Đạo diễn hơi sững sờ: “Nhưng cảnh này còn chưa quay xong…”

“Cậu ấy đang sốt, không tiếp tục được.”

Hạ Tân Nam nói xong, quay đầu nhìn Đinh Minh, cậu nhóc hiểu ý liền đi tới trùm áo khoác lông lên người Giang Nguyên Dã.

Hạ Tân Nam theo Giang Nguyên Dã lên xe bảo mẫu, sau khi đóng cửa liền sờ trán cậu, nhiệt độ lại tăng, cao hơn rất nhiều so với giữa trưa.

Anh lập tức bảo tài xế: “Đến bệnh viện.”

Giang Nguyên Dã héo rũ dựa vào ghế, chẳng còn hơi sức đẩy Hạ Tân Nam ngày càng sát gần, bàn tay anh từ cái trán nóng rẫy chuyển xuống gò má đỏ bừng: “Không ngờ cậu lại kính nghiệp đến vậy? Sốt đến độ này mà vẫn cắn răng quay?”

Cổ họng Giang Nguyên Dã khô khốc, thều thào: “Tôi sợ mất mặt.”

“Nhiều chuyện quá!” Hạ Tân Nam trêu xong liền kéo khoá áo lên, còn quấn chặt khăn quàng cổ cho đối phương: “Chợp mắt đi, bao giờ đến thì tôi gọi.”

Giang Nguyên Dã nghiêng đầu, nhắm mắt chẳng thèm đáp… dịu dàng như thế làm gì, cứ như thật sự có ý với cậu vậy. Nếu không phải đêm đó tận mắt chứng kiến gã đàn ông tồi này hẹn bạn c.hịc.h thì cậu chắc chắn sẽ tin sái cổ luôn.

Hai người đến viện tư trong thành phố, có phòng cấp cứu, truyền dịch riêng.

Giang Nguyên Dã sốt siêu virus đến 40 độ, chỉ có truyền dịch mới hạ sốt nhanh được.

Cậu dựa vào sopha, ngẩng đầu nhìn từng giọt chất lỏng rơi xuống, lòng ai oán đúng là xui tận mạng luôn.

“Sắp 1 tiếng rồi.”

Hạ Tân Nam ngồi ở sopha đối diện, nhìn thời gian trên điện thoại, 8:30.

Đinh Minh đi nộp viện phí, trong phòng truyền dịch chỉ có hai người, Giang Nguyên Dã lầm bầm: “Anh đi theo làm gì.”

Hạ Tân Nam lia mắt: “Tôi đi cùng thì làm sao?”

Giang Nguyên Dã nghiêng người dựa vào sopha, chậm chạp nói: “Nếu có ai đó bắt gặp, chẳng biết sẽ bị đồn thổi đến thế nào.”

Hạ Tân Nam hỏi: “Đồn thổi cái gì?”

“Bề nổi là tình cảm mặn nồng tốt đẹp, còn đen tối hơn lại là anh đưa tôi đi khám thai.”

Giọng Giang Nguyên Dã mềm mềm nhũn nhũn, đang sốt cao nên khoé mắt hơi đỏ, ánh mắt mơ màng ngập nước. Vẻ mặt này vừa như tự giễu bản thân, mà cũng giống cố tình chọc ghẹo người ta.

Ánh mắt của Hạ Tân Nam lộ rõ sự hứng thú: “Khám thai? Cậu sinh được à?”

“Sinh cục cức!”

Ngay cả chửi người cũng như đấm bị bông.

Mắt Giang Nguyên Dã ầng ậc nước, hiển nhiên là do bực mình.

Hạ Tân Nam cười nhẹ: “Tiếc thật.”

Giang Nguyên Dã rất ngứa mắt: “Muốn thì tự đi mà đẻ!”

Hạ Tân Nam hỏi: “Cậu đọc vị fans tốt thế, bình thường hay đọc bình luận à?”

Giang Nguyên Dã: “…”

Trước đây thì không, nhưng dạo này ỷ vào acc clone nên thoả sức bung lụa, còn đưa siêu thoại cp vào mục chú ý. Có nhắm mắt cũng tưởng tượng ra fans delulu mình với Hạ Tân Nam đến mức nào.

Giang Nguyên Dã cụp mắt, từ chối tiếp xúc với tên đàn ông tồi này.

Cậu nửa mơ nửa tỉnh, người nhễ nhại mồ hôi, lúc mơ màng thì nghe được giọng Hạ Tân Nam đang trao đổi với bác sĩ.

Giang Nguyên Dã mở hờ một con mắt, qua rèm mi liền thấy Hạ Tân Nam nghiêm túc nghe lời dặn dò của bác sĩ. Anh hơi nghiêng người, quai hàm siết chặt, vẻ mặt rất chăm chú.

Cơn buồn ngủ và sốt cao vắt kiệt sức của Giang Nguyên Dã, phản ứng cũng chậm hơn, cứ vậy lẳng lặng ngắm đối phương.

Kim tiêm trên tay đã tháo, Hạ Tân Nam bước tới dừng trước mặt cậu, cụp mắt nhìn xuống: “Dậy rồi à? Muốn về chưa?”

Giang Nguyên Dã sờ trán, đã hạ sốt nhưng người vẫn uể oải, thật sự chỉ muốn nằm bẹp.

Hạ Tân Nam nhìn ra: “Để tôi bế?”

“Khỏi.” Giang Nguyên Dã từ chối, nghiêng đầu bảo Đinh Minh đứng một xó: “Đi mượn xe lăn đi.”

Đinh Minh nghe lời chạy đi, Hạ Tân Nam chăm chú nhìn Giang Nguyên Dã đang vùi mặt vào khăn, bước đến, khom lưng dứt khoát bế người lên.

Giang Nguyên Dã: “Này!”

Hạ Tân Nam ôm chặt người, hạ giọng dỗ dành: “Chỗ này là viện tư, không có paparazzi.”

“…” Không phải vì lý do đó, hai thằng đàn ông bế bổng nhau là như nào?

Đinh Minh đẩy xe lăn đến, thấy hoạt cảnh thế này, đắn đo một lúc liền kéo xe núp sang một bên.

Giang Nguyên Dã thật sự kiệt sức, đành chấp nhận.

Cậu buông xuôi, nhắm mắt dựa vào lòng Hạ Tân Nam, bế cứ bế đi, cho anh bế là được chứ gì.

Ra khỏi phòng truyền dịch, trong đi thang máy, có mấy lần Giang Nguyên Dã mơ màng mở mắt, đều thấy được sườn mặt nghiêm túc, dịu dàng của Hạ Tân Nam.

… Nhất định là cậu bị ẩm IC nên mới cảm thấy mặt mình nóng rẫy.

Hạ Tân Nam bế Giang Nguyên Dã lên xe, kéo dây an toàn cho cậu, đụng phải ánh mắt ngây ngẩn nhìn mình của đối phương: “Sao lại ngẩn người rồi?”

Giang Nguyên Dã lúng búng: “Tui đau đầu.”

Hạ Tân Nam vươn tay áp lên trán cậu: “Hạ sốt rồi, về ngủ một giấc là khoẻ.”

Đinh Minh lên thẳng hàng ghế cuối đóng vai pho tượng, đeo tai nghe giảm độ tồn tại của mình xuống còn vô hình.

Giang Nguyên Dã cảm nhận được độ ấm của Hạ Tân Nam, cảm giác nó còn cao hơn thân nhiệt của mình, chậm rãi nhắm mắt.

“Hạ Tân Nam…”

Hạ Tân Nam nhìn cậu: “Ừm?”

Giang Nguyên Dã nhíu mày: “Anh lại quên lúc trưa tôi nói gì với anh rồi.”

“Nói cái gì nhỉ?” Hạ Tân Nam hạ giọng: “Không được xoè đuôi, không được thả thính? Trong lòng cậu đang nghĩ gì thì chính mắt cậu sẽ thấy cái đó.”

Mắt của Giang Nguyên Dã hình như càng đỏ hơn: “Đừng có trả đũa tôi.”

Hạ Tân Nam cúi đầu, lần nữa cọ trán với cậu, 4 con mắt gần nhau trong gang tấc, Giang Nguyên Dã lập tức tắt tiếng.

Nhưng cũng chỉ trong 2-3 giây, Giang Nguyên Dã cảm thấy cái đầu vốn đã rối như mớ bòng bong của mình lại càng loạn hơn, Hạ Tân Nam ngẩng lên: “Trêu cậu thôi.”

Giang Nguyên Dã hất đầu bực tức, giọng cũng tự nhiên lạnh lùng: “Tôi không thích đùa kiểu này, cút xa một chút!”

Hạ Tân Nam nhìn cậu một chốc rồi đảo mắt, ngồi xuống cũng không nói thêm.

Xe lái đi, Giang Nguyên Dã đã ngủ rất lâu, dù vẫn uể oải nhưng không buồn ngủ, lại chẳng muốn để ý người bên cạnh, bèn mở điện thoại.

Chuyện cậu nhập viện vẫn không giấu được, tuy không ai đến nằm vùng ở bệnh viện nhưng fans ở phim trường ngoại cảnh lại khá đông, rất nhiều người nhận ra cậu không khoẻ.

Giang Nguyên Dã lướt Weibo một vòng, lại lượn qua diễn đàn, cp của cậu với Hạ Tân Nam vẫn bay phấp phới trên đỉnh.

Giang Nguyên Dã như ma xui quỷ khiến chọt vào. Cậu theo dõi topic lẻ tẻ này từ những ngày đầu, hơn 1 tháng lật xem mấy trăm trang, quen luôn cả những ID sôi nổi nhất.

【Trưa nay đỉnh tẩu lên xe của đỉnh lưu hơn nửa tiếng, còn đuổi cả trợ lý của đỉnh lưu đi, không biết làm gì trong xe nữa.】

【Đỉnh lưu kính nghiệp thật! Ốm đau vẫn on set, cuối cùng đỉnh tẩu xót quá nên kêu dừng rồi bế người đi, hẳn là tự bế đến bệnh viện rồi!】

【Đỉnh lưu và đỉnh tẩu nhà chúng ta đúng là một đôi tình nhân iu nhau thắm thiết mà >

Exit mobile version