Site icon TruyenVnFull

Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên - Chương 210

 Tạ Ngọc Hồ lập tức nghẹn lời.

Tạ Ngọc Uyên nhẹ nhàng vuốt mép chén: “Nhị tỷ có biết mấy năm nay ta gần như ngạt thở không.”

Gánh nặng của Cao gia đè trên vai, nàng không dám nói to, không dám làm việc gì công khai, ngay cả cãi nhau cũng không có lý lẽ.

Giờ nhà đã chia, nàng còn gì phải bận tâm.

Quá đáng hay không, nghĩ cho tương lai hay không, đều dẹp sang một bên hết!

“Ngọc Hồ, cứ để nó thoải mái một lần đi!”

Cao thị mỉm cười nhẹ nhàng, nụ cười như gió mát trăng thanh, như lan trong cốc, khiến Tạ Ngọc Hồ chói mắt.

Những năm qua, Cao thị rất ít xuất hiện trước mặt mọi người, thỉnh thoảng lộ mặt, khuôn mặt đều lạnh lùng, chưa từng thấy bà cười.

Hóa ra, nhị thúc mẫu cười lên lại đẹp như vậy, Tạ Ngọc Hồ nghĩ!

“Tạ Ngọc Uyên!”

Tạ Thừa Lâm tức giận xông tới, ánh mắt hằn học nhìn chằm chằm vào Tạ Ngọc Uyên như muốn xé xác nàng.

Người của Thanh Thảo Đường đều hoảng sợ, La ma ma lặng lẽ bước đến bên tiểu thư, nghĩ bụng: Nếu nhị thiếu gia động thủ, mình cũng có thể cản một chút.

Tạ Ngọc Uyên đẩy La ma ma ra, không sợ hãi đối diện ánh mắt hắn: “Người đâu, đưa nhị phu nhân và nhị tiểu thư về phòng.”

“Không được đi!”

Tạ Thừa Lâm hét lớn, giơ tay lật đổ cả bàn.

“Ầm” một tiếng, sân viện trở nên hỗn loạn, chén bát vỡ tung tóe, khiến Tạ Ngọc Hồ sợ hãi tim đập thình thịch.

“Người đâu!” Tạ Ngọc Uyên cười nhạt: “Đưa nhị phu nhân và nhị tiểu thư về trước.”

Mấy đại nha hoàn thấy tam tiểu thư nghiêm mặt, vội tiến lên đỡ người, nhưng Tạ Thừa Lâm như phát điên, liên tục đấm đá các nha hoàn.

Ánh mắt Tạ Ngọc Uyên trở nên lạnh lẽo, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại tìm vào.

Ngón tay nàng lóe ra ngân châm, nhẹ nhàng tiến lên, lập tức châm vào sau gáy Tạ Thừa Lâm.

“Ai da!”

Tạ Thừa Lâm kêu lên, nửa người tê dại, còn chưa kịp phản ứng, trước mắt lóe lên tia bạc, một cây châm nhọn cách mắt hắn chưa đến nửa tấc.

Nếu cây châm tiến thêm nửa tấc…

Hắn sợ đến hồn bay phách lạc, không dám động đậy, lắp bắp: “Ngươi… ngươi… ngươi muốn làm gì?”

Đôi mắt như nước của Tạ Ngọc Uyên sáng lên: “Không muốn làm gì, nhị thiếu gia coi thường quy củ, coi thường đích thứ, ta đành phải hủy đôi mắt của ngươi.”

Một luồng khí lạnh từ xương cụt Tạ Thừa Lâm lan lên: “Ngươi, ngươi đừng làm bậy!”

“Xin lỗi, ta thích làm bậy đấy.”

Dứt lời, Tạ Ngọc Uyên ra tay như điện, đâm cây châm xuống.

Ôi nương ơi!

Tạ Thừa Lâm mở to mắt, nghiêng đầu tránh được.

Cây ngân châm như có mắt, uốn cong một đường, lập tức đâm vào các huyệt Bách Hội, Nghinh Hương trên người hắn.

“Bịch”

Tạ Thừa Lâm ngã thẳng xuống đất, tứ chi co giật không ngừng, như người bị động kinh, chỉ thiếu nước sùi bọt mép.

Mọi người đều bị biến cố này làm sững sờ.

Tạ Ngọc Hồ thậm chí hét lên một tiếng, ngã vào lòng nha hoàn.

Tạ Ngọc Uyên chậm rãi ngồi xuống, đưa tay vỗ mạnh vào khuôn mặt trắng trẻo của nhị thiếu gia: “Nào, chúng ta cùng bàn xem cách chết nào ít đau đớn nhất nhé.”

Răng trên và răng dưới của Tạ Thừa Lâm va vào nhau, phát ra âm thanh lập cập.

Con ả này là mà quỷ gì!

Nàng đã làm gì hắn?

Tại sao bây giờ hắn còn chẳng nói được?

“Lấy sợi dây treo cổ ngươi? Không tốt, không tốt, treo cổ thì chết trông khó coi lắm, lưỡi sẽ thè dài ra.”

“Dùng độc cũng không hay, từ lúc trúng độc đến khi tắt thở còn đến nửa chén trà, sống không được chết không xong, khó chịu lắm.”

“Nếu không, dùng kéo đi, từng nhát từng nhát đâm vào tim, máu chảy hết thì người cũng chết hẳn!”

Đột nhiên, một mùi khai hôi bốc lên từ người Tạ Thừa Lâm.

Tạ Ngọc Uyên khinh bỉ nhìn hắn, cười nhạt: “Nhị thiếu gia đừng sợ, ta chỉ đùa với ngươi thôi. Ôi chao, tè ra quần rồi à, chậc chậc, sợ thế cơ à!”

Tạ Thừa Lâm kinh hãi kêu “a a a”, vặn vẹo thân mình như con giun, nào còn dáng vẻ công tử thế gia.

Tạ Ngọc Uyên ghé sát lại, thì thầm chỉ đủ hai người nghe: “Tạ Thừa Lâm, hôm nay cho ngươi một bài học, nếu còn lần sau, ta sẽ lấy mạng chó của ngươi.”

Mắt Tạ Thừa Lâm trợn ngược, ngất đi.

*

“Di nương, di nương, không xong rồi, nhị thiếu gia bị người ta khiêng ra khỏi Thanh Thảo Đường.” Nha hoàn Xuân Hoa xông vào Tâm Niệm Đường.

“Bốp!”

Chén sứ rơi xuống đất, Thiệu di nương vội nắm lấy tay Xuân Hoa: “Nó, nó sao rồi?”

“Di nương, thiếu gia đến Thanh Thảo Đường tính sổ với tam tiểu thư, không biết nàng ta dùng cách gì khống chế thiếu gia, còn nói…”

“Nói gì?”

“Còn nói muốn lấy mạng chó của thiếu gia.”

Thiệu di nương lùi lại vài bước, ngã xuống ghế, mặt tái mét: “Yêu nữ, yêu nữ!”

“Di nương, ngay cả nhị ca cũng không làm gì được nàng ta, chúng ta phải làm sao đây?”

Tạ Ngọc My khóc mấy đêm liền, mắt sưng như quả đào, trên mặt bôi lớp phấn dày cũng không che được dấu vết.

Khổ nhất là, ở Tâm Niệm Đường này, xung quanh cỏ dại um tùm, khắp nơi là mộ phần, ngủ cũng không yên.

Thiệu di nương nghe mà lòng đau như cắt.

Mấy ngày nay, không chỉ nhị gia không đến, ngay cả lão phu nhân cũng không sai người đến, bà đã kiêu ngạo nửa đời, chẳng lẽ cuối cùng lại có kết cục như vậy?

Bà không cam lòng!

Bà chết cũng không cam lòng.

“Nhị gia bên đó biết con trai mình bị bắt nạt không?”

Nhắc đến nhị gia, Xuân Hoa tức giận: “Nhị gia đang ở chỗ Mẫn di nương, nô tỳ sai người đến mời mấy lần, đều bị Mẫn di nương đuổi về.”

“Ôi trời ơi!”

Thiệu di nương ôm ngực, tiện nhân Mẫn thị, ngươi lén lút mang thai thì thôi, giờ còn dám cản nhị gia.

Ngươi đợi đấy, món nợ này ta sẽ tính sổ với ngươi.

Tạ Ngọc My nghiến răng, tay trong tay áo nắm chặt: “Di nương, cha không được rồi, chúng ta hãy sai người cầu xin lão phu nhân, lão phu nhân chắc sẽ cứu chúng ta.”

Dứt lời, bên ngoài truyền đến giọng của Đông Mai: “Di nương, tứ tiểu thư có ở đây không?”

Lão phu nhân sai người đến rồi!

Hai nương con Thiệu thị nhìn nhau, như thấy được hy vọng.

Đông Mai vén rèm vào, nhìn quanh một vòng, thở dài: “Thiệu di nương, tứ tiểu thư, lão phu nhân nhắn lời.”

“Có phải tổ mẫu muốn thả chúng ta ra không?”

Đông Mai khó xử nhìn tứ tiểu thư: “Lão phu nhân bảo di nương và tứ tiểu thư hãy bình tĩnh, chờ qua cơn sóng gió này rồi tính.”

“Gì cơ?”

Ánh mắt thất vọng của Tạ Ngọc My nhìn về phía nương, hai nương con cùng cảm thấy mình đã bị bỏ rơi.

 

Exit mobile version