Giữa tháng chạp, dưới sự thúc giục của Tạ Tam Gia, Cao Ngọc Uyên cáo biệt lão hòa thượng xuống núi. Tính ra, nàng đã ở chùa hơn bốn tháng.
Trong hành lý xuống núi ngoài mấy chục cuốn kinh sách, còn có thêm một nàng hầu gái.
Gọi là hầu gái nhưng dáng vẻ của nàng ta còn bề thế hơn cả tiểu thư. Sau lưng có đệm gấm, bên chân có lò sưởi đỏ, tay lại cầm lò sưởi bằng ngọc trắng.
Vệ Ôn bên cạnh thì liên tục liếc nhìn nàng ta rồi lại nhìn về phía tiểu thư của mình đang co ro ở góc xe, hận không thể nuốt chửng người hầu ấy.
Khi xe lắc lư xuống đến chân núi, đã thấy hai con ngựa cao to đứng đợi sẵn.
Một người vận áo tím, mặt mày khôi ngô tuấn tú, người kia áo đỏ, phong thái khoáng đạt, trên vai cả hai đều khoác áo choàng. Không ai khác chính là Tạ Dịch Vi và Tô Trường Sam.
Tạ Dịch Vi từ lâu đã mong chờ cháu gái xuống núi. Ngẫm lại chùa Diên Cổ chỉ có hòa thượng mà chẳng có ni cô, ông cũng lo không biết nàng có định xuất gia hay không.
Nhìn vào trong xe ngựa, ông giận dữ nói: “Sắp đến rằm rồi, chỉ còn nửa tháng là Tết, cả phủ bận rộn đến bốn chân chổng lên trời, chỉ có con là ung dung nhất.”
Đối phó với ông, Cao Ngọc Uyên chỉ có một chiêu: “Tam thúc, năm nay nương con có lẽ chỉ có thể đón Tết dưới âm phủ thôi.”
Quả nhiên, nghe đến câu này, khớp ngón tay của Tạ Dịch Vi chợt siết lại đến trắng bệch, đôi mắt đào hoa thường ngày phong lưu cũng nhuốm nét u sầu, không nói thêm được lời nào.
Tô Trường Sam nhìn vậy, trong lòng cười thầm: Làm thúc thúc mà luôn bị cháu gái “nắm thóp”, rõ ràng là do người lớn quá hiền, còn người trẻ thì quá mưu mô.
“Cao Ngọc Uyên, ở chùa sống thế nào, có quen không?”
Cao Ngọc Uyên vén rèm xe, nhìn hắn như cười như không: “Thế tử gia, ngươi đoán xem?”
Tô Trường Sam vờ quay mặt đi chỗ khác, cười nói: “Không cần đoán đâu, ta đã đặt một bàn tiệc ở Đồng Khánh Lâu, để đón gió tẩy trần cho ngươi rồi.”
Cao Ngọc Uyên hạ màn xe, giọng nói cứng rắn: “Ta vẫn đang chịu tang nương, tiệc rượu thì thôi đi. Phiền thế tử gia đem người đến đón nàng ta về, ta chỉ mong được thanh thản mà niệm Phật.”
“Người? Người nào?” Tạ Dịch Vi ngơ ngác.
Tô Trường Sam gãi mũi, nói: “Lần trước ta và An Vương lên chùa dâng hương, thấy bên cạnh cháu ngài chỉ có một nha hoàn, nên tiện tay tặng thêm một người.”
Lời vừa dứt, Vệ Ôn oán hận liếc nhìn A Cổ Lệ, nghĩ thầm: Người này đâu phải nha hoàn, nàng ta còn hơn cả tiểu thư. Nàng ta nằm trên giường của tiểu thư, mặc quần áo của tiểu thư, thậm chí còn sai khiến nha hoàn của tiểu thư.
A Cổ Lệ cười khẩy, ghé tai Cao Ngọc Uyên nói nhỏ: “Ngươi đánh không lại ta, nhưng ánh mắt cũng dữ lắm đấy, như muốn ăn tươi nuốt sống ta vậy.”
Cao Ngọc Uyên cúi đầu không đáp, thầm nghĩ: Thôi đi bà cô ơi, ngươi cũng có dễ chịu gì đâu mà nói ta. Khó hầu hạ chết đi được.
Nửa tháng đầu vì vết thương còn nặng, chưa thấy rõ tính cách, nhưng sau một tháng, bản tính ngang ngạnh và hống hách của A Cổ Lệ dần lộ ra.
Cao Ngọc Uyên nhẫn nhịn vì nghĩ nàng ta là trưởng bối của Lý Cẩm Dạ. Nào ngờ Vệ Ôn lại không vừa lòng với nàng ta, hai người liên tục đối đầu.
Nửa tháng trước, vết thương của A Cổ Lệ đã lành hơn phân nửa, hai người họ bèn hẹn nhau so tài.
Ba chiêu, Vệ Ôn thua hoàn toàn. Từ đó, bà cô này giống như ngựa hoang, chẳng còn nghe lời ai nữa.
Ngẫm lại cũng phải, nếu A Cổ Lệ không có tính cách như vậy, thì làm sao có thể trở thành trại chủ Hắc Phong Trại và dám mưu sát Bạch Phương Sóc chứ.
“A Uyên, con cứ tạm thời chịu đựng nàng ta vài ngày nữa, người là do Vương gia đưa đến, muốn trả thì cũng nên trả lại cho Vương gia.” Tạ Dịch Vi khuyên nhủ.
Cao Ngọc Uyên khựng lại, thở dài nặng nề. Chuyện đã qua lâu như vậy, Kinh thành vẫn chưa bình yên sao?
Nghe vậy, A Cổ Lệ sa sầm mặt, nghiến răng nói: “Thế tử gia, về nói lại với Vương gia, ta nhất định sẽ hầu hạ A Uyên tiểu thư thật tốt.”
Tô Trường Sam nghe ra giọng hậm hực của nàng, chỉ biết ngước nhìn trời đầy bất lực.
Bà cô ơi, chẳng phải tự ngươi chuốc họa sao? Giờ đây, hễ có ai nói giọng Bồ Loại là bị bắt xét hỏi ngay, thôi thì cứ an phận trốn ở Cao phủ đi. Cũng may là Cao Ngọc Uyên có lòng tốt, chứ người khác thì… hừ!
…
Vào đến thành, Tô Trường Sam viện cớ rời đi.
Xe ngựa tiến vào Cao phủ, đến cổng chính thì Cao Ngọc Uyên không xuống xe, mà ra lệnh cho đi cổng sau.
Xuống xe ở cổng sau, đã có kiệu đợi sẵn. Cao Ngọc Uyên bảo Vệ Ôn đỡ A Cổ Lệ lên kiệu.
Tạ Dịch Vi nhìn cảnh đó thì ngớ ra, hỏi cháu gái: “Rốt cuộc là chuyện gì đây?”
Cao Ngọc Uyên thở dài, đáp: “Tam thúc, đừng làm to chuyện, nha hoàn trong Vương phủ thích bày vẽ như vậy đấy.”
Tạ Dịch Vi bực mình nói: “Dù bày vẽ đến mấy cũng đâu thể…”
“Thúc à, nhân tiện cháu có chuyện muốn nói.” Cao Ngọc Uyên ngắt lời.
Vị nha hoàn bày vẽ kia được sắp xếp vào viện phía tây bắc, có Vệ Ôn hầu hạ, Cao Ngọc Uyên cũng cẩn thận dặn Thẩm Dung cử hai thị vệ canh gác trước sau.
Sau khi sắp xếp xong xuôi, nàng mới quay về viện của mình.
La ma ma đã ngóng trông đến mòn cổ, thấy tiểu thư trở về, vừa lau nước mắt vừa bận rộn chuẩn bị nước ấm cho nàng tẩy rửa.
Theo phong tục miền nam, ra khỏi chùa miếu về nhà luôn phải tắm rửa sạch sẽ để trừ hết uế khí.
Tắm xong, tóc đã sấy khô, thay quần áo sạch, bữa ăn cũng đã được bày ra, Hàn tiên sinh và tam thúc đều đã ngồi sẵn.
Cao Ngọc Uyên hành lễ với Hàn tiên sinh, nghĩ đến mấy câu chữ khó hiểu trong kinh sách, vừa ăn vừa xin ông giảng giải.
Bữa ăn ấy kéo dài suốt một canh giờ rưỡi, đến khi Hàn tiên sinh ngáp liên tục, Cao Ngọc Uyên mới cho phép ông lui về nghỉ ngơi.
Đang định quay vào phòng thì Tạ Dịch Vi kéo nàng lại.
“A Uyên, vụ án của Tạ nhị gia mấy ngày trước lại được Đại Lý Tự xét xử, có lẽ chẳng mấy chốc sẽ có kết quả.”
Cao Ngọc Uyên điềm tĩnh đáp: “Tam thúc, sẽ có kết quả thế nào?”
“Ta nghe ngóng được, Đại Lý Tự sẽ không lấy tội ép chết chính thất để kết án, mà sẽ xử tội giết người và tham ô. Nếu vậy, nhẹ thì lưu đày, nặng thì tử hình.”
Tạ Dịch Vi ngập ngừng một chút rồi nói thêm: “Án này hơi đặc biệt, e rằng Đại Lý Tự sẽ trình lên Hình Bộ, sau đó Hình Bộ sẽ dâng tấu lên Hoàng thượng. Sớm nhất là đến đầu xuân năm sau sẽ có kết quả.”
“Cháu không vội, càng kéo dài, ông ta càng lo sợ, cháu càng vui.”
Tạ Dịch Vi nhìn nàng một lúc, sững sờ, rồi ho nhẹ: “Cháu… được rồi, ta cũng không khuyên gì thêm. Cứ để xem số phận hắn ra sao.”
Sau khi trò chuyện đôi câu, Tạ Dịch Vi cũng rời đi. Tuy đã xin nghỉ ở công đường, nhưng gần đây bận bịu, ông vẫn phải trở lại một chuyến.
Cao Ngọc Uyên quay lại, thấy La ma ma đứng phía sau, khuôn mặt có vẻ khó xử, bèn hỏi: “Ma ma có chuyện gì sao? Trông sắc mặt không được tốt.”
La ma ma đưa một quyển sổ ghi chép nhỏ ra, hạ giọng nói: “Ba hôm trước, Trần phủ gửi quà Tết đến, chính Trần thiếu gia tự tay mang đến.”
Cao Ngọc Uyên ngạc nhiên: “Tại sao hắn lại gửi quà?”
La ma ma lắc đầu: “Nô tỳ có hỏi, Trần thiếu gia chỉ nói đã gửi thì là gửi, không cần lý do gì cả. Nô tỳ định từ chối, nhưng ngài ấy đã bỏ lại quà rồi đi mất. Giờ tiểu thư xem, lễ này nên đáp lại thế nào?”